Chương 51: Bái sư

Sau khi phá kỷ lục thế giới, Tạ Minh Triết quay trở lại không gian cá nhân của mình và bắt đầu chế tạo thẻ bài.

Do tên “Chú Béo” được đăng lên dòng thông báo trên toàn server, cho nên hòm thư của hắn lại một lần nữa đầy ắp. Ngoài một số thư lấy thái độ hòa khí từ các hội trưởng của các công hội mà hắn quen biết hỏi thăm về set thẻ bài của hắn ra, còn có rất nhiều người lạ gửi tin cho hắn. Thậm chí trong số đó còn có người bày tỏ tình cảm với hắn:

“Chú Béo, cháu là fan của chú! Cháu yêu thẻ nhân vật của chú”

Tạ Minh Triết cảm thấy kinh ngạc, hắn ấy vậy mà lại có fan sao?

Mấy ngày qua, cửa hàng Nguyệt Bán của hắn cũng không có bán ra thẻ mới, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là 10 tấm thẻ chỉ định tức thì mà hắn đã làm ra lúc trước. Hiện tại, khách tới cửa hàng hắn càng ngày càng giảm.

Đối với những người quan tâm tới thẻ bài chỉ định tức thì mà nói, khi tủ trưng bày ở lầu 1 không có thẻ bài chỉ định tức thì mới nữa thì đương nhiên họ sẽ không tới nữa rồi.

Còn các công hội, sau khi thu mua đủ số lượng thẻ chỉ định tức thì mà mình cần thì không còn điên cuồng thu mua như trước đây nữa. Nhiều hội trưởng không còn gài người tới tranh giành nữa.

Từ số liệu thống kê cửa hàng do Trì Thanh cung cấp cho hắn - lưu lượng khách tới cửa hàng ngày càng giảm mạnh. Điều này cũng phản ánh đúng thực trạng hiện tại của cửa hàng.

Đã tới lúc nên bán thẻ bài mới để kí©h thí©ɧ mọi người rồi.

Đương nhiên, tất cả những chuyện này đều phải đợi sau khi hắn gặp Lâm Thần xong đã, sau đó mới tính tiếp. Thế nhưng dù sao chuẩn bị trước vẫn luôn tốt hơn.

Tạ Minh Triết bận rộn làm thẻ tới tận khuya mới ngủ.

Sáng hôm sau, khi đồng hồ báo thức điểm 7h30, “reng reng reng”, Tạ Minh Triết liền tỉnh dậy. Hắn bước xuống lầu 1, thấy Trần Tiêu đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, chỉ còn chờ hắn thức dậy nữa. Thật không ngờ Trần Tiêu còn dậy sớm hơn cả hắn nữa.

Hôm nay, Trần Tiêu mặc một bộ trang phục bình thường, cũng không có mặc một bộ đồ Tây trang trọng chẳng khác nào buổi phỏng vấn chính thức như lần trước nữa. Hắn mặc bộ đồ bình thường này nhìn hắn như trẻ ra thêm vài tuổi vậy. Trên khuôn mặt, nụ cười vẫn luôn hiện hữu, chứng tỏ hôm nay tâm trạng của hắn rất vui.

Tạ Minh Triết đi tới hỏi:

“Anh Trần, xuất phát sớm vậy sao?”

“Anh ấy cách chỗ chúng ta quá xa, chúng ta nên đi sớm một chút.”

Trần Tiêu thầm nghĩ trong đầu, “nếu như tới sớm hơn một chút thì mình có thể ở lại lâu hơn một chút.”

Những người khác ở trong phòng làm việc vẫn chưa có thức dậy. Hai người ăn sáng rồi lên đường. Lúc tới nhà Trần Thiên Lâm cũng đã 10h rồi.

Trần Tiêu dẫn Tạ Minh Triết bước tới cửa nhà, sau đó bấm chuông cửa.

Trần Thiên Lâm đi ra mở cửa cho hai người, một câu cũng không có nói, sau đó lẳng lặng quay lại phòng vẽ tranh tiếp tục vẽ tranh. Hai người theo Trần Thiên Lâm đi vào nhà thì thấy hắn đang vẽ dang dở một bức tranh.

Ánh mặt trời chiếu qua ô cửa nhỏ chiếu vào phòng vẽ tranh, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú nhu hòa của hắn. Người nam nhân này có khí chất rất xuất chúng, làn da trắng bóc, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào bức tranh vẽ trước mặt mình, hai ngón tay thon dài cầm bút vẽ, đang vẽ một cái cây ở trên mặt đất vô cùng cẩn thận.

Bộ dạng hắn lúc này vô cùng nghiêm túc. Tạ Minh Triết và Trần Tiêu vô cùng ăn ý với nhau đều dừng bước chân lại, cũng không dám phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.

Trần Thiên Lâm vẫn nhìn bức tranh, nói:

“Chờ một phút, tôi vẽ xong bức tranh này nhanh thôi.”

Giọng nói của hắn vô cùng thanh lãnh và bình tĩnh. Thanh lãnh tới nỗi không có chút tạp âm nào. Thế nhưng mà khi giọng nói này lọt vào tai lại nghe cực kỳ thoải mái giống như kiểu trời nóng uống vào một cốc nước lạnh, nước lạnh chui tọt xuống cổ họng, làm cho người ta thư thái thanh thản vậy.

Trần Tiêu đứng ở cửa phòng say mê nhìn anh trai mình đang vẽ tranh.

Anh trai hắn yên tĩnh ngồi dưới ánh nắng ấm áp chiếu vào, say mê vẽ tranh. Bộ dạng này rất giống với bộ dạng thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ ngắn của hắn những năm gần đây. Giờ tận mắt nhìn thấy, làm cho tâm tình của hắn vô cùng phức tạp, nhất thời có chút hoảng hốt, giống như kiểu trở về thời điểm hắn và Trần Thiên Lâm sống nương tựa vào nhau vậy.

Tạ Minh Triết thấy Trần Tiêu không có ý định tiến lên, cũng không còn cách nào khác đành đứng im theo hắn nhìn Trần Thiên Lâm vẽ tranh.

Trên tấm vải tranh sơn dầu, một loài thực vật sống động như thật hiện ra. Màu lá xanh tươi ướŧ áŧ càng tô điểm thêm sự nổi bật cho bông hoa. Tạ Minh Triết chưa bao giờ nhìn thấy loại hoa này và cũng không biết nó là loại hoa gì, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp cánh hoa màu trắng nhìn vô cùng xinh đẹp.

Trần Thiên Lâm tô màu cho chiếc lá cuối cùng xong, hắn đặt bút xuống, đứng dậy đem bức vải tranh sơn dầu đã vẽ xong đem ra ngoài ban công phơi khô, sau đó xoay người trở lại phòng khách, nói:

“Lại đây ngồi đi.”

Trần Tiêu và Tạ Minh Triết đi tới và ngồi xuống.

Trần Thiên Lâm nhìn về phía Tạ Minh Triết và nói:

“Các cậu tới tìm ta, có nghĩa là đã làm xong thẻ phó bản rồi sao?”

Trần Tiêu lấy ra quang não cầm theo, nói:

“Anh, anh nhìn một chút, những tấm thẻ này là do Tiểu Tạ làm ra. Chắc chắn nó sẽ khiến cho anh vô cùng kinh ngạc và vui mừng.”

Khi quang não mở ra, ba tấm thẻ xuất hiện trên màn hình 3D trước mặt anh.

Tấm thẻ thứ nhất gọi là Tôn Sách. Đây là một tấm thẻ nhân vật vẽ một nam nhân anh tuấn hào sảng, cưỡi một con tuấn mã. Kỹ năng thiết kế là chế giễu trong một phạm vi nhất định và vô địch trong khoảng thời gian ngắn; Tấm thẻ thứ hai có tên là Chu Du. Dung mạo của tấm thẻ này cũng rất là anh tuấn. Kỹ năng là Xích Sắt Liên Hoàn và Hỏa hệ quần công; Tấm thẻ thứ 3 là Hoàng Cái, là một ông lão trên người đầy vết thương, là một tấm thẻ phụ trợ kiểu tự mình hại mình.

Ánh mắt Trần Thiên Lâm luôn lãnh đạm chợt hiện ra một tia kinh ngạc và vui mừng.

Lúc trước hắn bảo Tạ Minh Triết làm ra một tấm thẻ bài phó bản, là hắn muốn nhìn xem một chút người thanh niên này có thể đổi mới thẻ phó bản đơn giản nhất được hay không? Kết quả là Tạ Minh Triết đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ này —— trực tiếp làm ra một set thẻ bài phó bản.

Giáo viên chỉ hỏi hắn một câu, hắn ấy vậy mà lại có thể từ một suy ra ba, giải quyết được 3 câu hỏi luôn.

Cuối cùng, Trần Thiên Lâm nhìn thanh niên trước mặt này với một cặp mắt khác xưa.

Ba tấm thẻ bài này, từ độ sáng tạo cho tới thiết kế kỹ năng mà nói, Tạ Minh Triết đã đạt tới tiêu chuẩn người chế thẻ ưu tú.

Khó khăn nhất của người chế thẻ đó chính là sự mở rộng và thay đổi tư duy. Nếu như cứ nhìn chằm chằm vào các kỹ năng, cách phối hợp, kiểu dáng thiết kế ở trong kho cơ sở dữ liệu hệ thống, thì mãi mãi người chế thẻ đó không bao giờ chế ra được một tấm thẻ bài tốt. Thế nhưng nếu như bạn có thể hiểu được các đặc điểm kỹ năng có trong kho cơ sở dữ liệu. Vậy thì sau này bạn có thể chế tạo thẻ theo sáng ý của mình, linh cảm sẽ không ngừng tuôn ra và thẻ được chế tạo ra càng ngày càng phong phú hơn.

Tạ Minh Triết thấy Trần Thiên Lâm cẩn thận quan sát 3 tấm thẻ bài của mình, liền khiêm tốn nói:

“Lâm Thần, kỹ năng thứ nhất của Tôn Sách em có sửa đổi theo lời đề nghị của anh Trần. Em đã gia tăng tốc độ di chuyển và tấn công trong một phạm vi nhất định cho nó. Kỹ năng của Chu Du và Hoàng Cái là do em tự mình nghĩ ra. Về phương diện số liệu, anh Trần đã giúp em thẩm định 3 tấm thẻ này.”

Ba tấm thẻ bài này cũng không phải do một mình hắn hoàn thành. Vì vậy hắn cũng không muốn một mình độc chiếm công lao này.

Thật ra thì không cần hắn nói, Trần Thiên Lâm cũng biết Trần Tiên chắc chắn đã giúp đỡ hắn sửa chữa lại những số liệu và một số chi tiết trong 3 tấm thẻ này, bằng không set thẻ bài này cũng không có hoàn mỹ như vậy được.

Thiên phú chế thẻ của em trai hắn cũng không có thua kém Đường Mục Châu là bao. Nếu như không phải vì cái hợp đồng năm đó, có lẽ hiện tại Trần Tiêu đã là cao thủ hàng đầu trong giới liên minh chuyên nghiệp rồi. Cũng vì cái hợp đồng kia mà Trần Tiêu đã bỏ phí mắt 5 năm thời gian...

Nghĩ tới đây, Trần Thiên Lâm khẽ thở dài, ôn nhu hỏi:

“Tiểu Tạ, em bằng lòng nhận anh làm sư phụ sao?”

Tạ Minh Triết và Trần Tiêu nghe thấy vậy đều ngây ngẩn cả người.

Vốn hai người dự tính sẽ cầu xin vị đại thần này. Họ đã chuẩn bị rất nhiều lời thoại, thế nhưng kết quả là những lời thoại này còn chưa kịp nói ra một câu thì đã vô dụng mất rồi. Trần Thiên Lâm đã chủ động hỏi trước Tạ Minh Triết có đồng ý nhận hắn làm sư phụ hay không?

Trần Tiêu xốc lại tinh thần, vội vàng chọc cánh tay của mình vào cánh tay Tạ Minh Triết. Tạ Minh Triết đang còn ngây ngẩy cả người liền tỉnh táo lại, giọng run rẩy đầy phấn kích nói:

“Em bằng lòng, bằng lòng! Có thể nhận anh làm sư phụ, đã quá vinh hạnh với em rồi!”

Hắn đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Thiên Lâm, cúi người 90 độ, lanh lảnh nói:

“Chào sư phụ!”

Đối mặt với đôi mắt rạng ngời của thiếu niên này, Trần Thiên Lâm hiếm khi nở ra nụ cười cũng phải nở ra nụ cười. Hắn cảm thấy người thiếu niên này thật đáng yêu.

So với Đường Mục Châu, hiển nhiên Tạ Minh Triết càng thêm đơn thuần hơn nhiều rồi.

Đường Mục Châu đầy bụng ý nghĩ xấu, ngoài mặt thì luôn mang theo nụ cười ôn hòa đấy, thế nhưng trên thực tế tâm tư hắn thâm trầm vô cùng. Nụ cười trên môi hắn chẳng qua cũng chỉ là do hắn ngụy trang mà thôi. Thật ra Trần Thiên Lâm cũng không thích Đường Mục Châu cứ cười híp mắt nói chuyện với mình lắm. Hắn luôn có cảm giác cứ mỗi lần Đường Mục Châu híp mắt lại là sẽ có một người xui xẻo.

Nhưng tiểu đồ đệ Tạ Minh Triết của hắn lại cười rất tươi và trong sáng. Hắn hoàn toàn không cảm giác được trong nụ cười này có ẩn chứa gì đó xấu xa. Đây là một thiếu niên thẳng thắn, cởi mở, làm người ta không nhịn được sinh lòng thân thiết.

Trần Thiên Lâm đứng dậy, lấy ra một bộ quang não mới tinh đưa cho Tạ Minh Triết nói:

“Đây là quà gặp mặt của sư phụ.”

Tạ Minh Triết nhận món quà mà vừa mừng vừa lo thầm nghĩ —— không ngờ bái sư lại còn được nhận quà??

Trần Tiêu nháy mắt với hắn nói:

“Còn không nhanh nhận lấy.”

“A!”

Tạ Minh Triết vội vàng nhận lấy:

“Cảm ơn sư phụ!”

Tạ Minh Triết có trí nhớ của cái thế giới này, cho nên hắn vừa nhìn liền biết cái quang não mới tinh này trân quý tới cỡ nào. Khối lượng của một chiếc quang não tương tự như chiếc ipad ở thời đại địa cầu vậy. Nhưng nó lại mỏng hơn rất nhiều, chẳng khác tờ giấy trắng là bao. Tùy tiện kẹp vào trong một cuốn sách cũng không có ai phát hiện ra, vì vậy rất tiện lợi khi mang theo.

Bộ quang não này có thể gắn kết với ID cá nhân (thẻ chứng minh nhân dân), kết nối với tất cả phần mềm trò chuyện và có thể thực hiện cuộc gọi video 3D với mọi người. Quang não cũng có thể download xuống một số ứng dụng chuyên dụng tiếp nối với không gian cá nhân của Cơn Lốc Thẻ Sao, cũng có thể tìm và tra cứu tư liệu thẻ bài nào đó.

Chẳng hạn như khi bạn đi uống ca phê với một người bạn tốt. Lúc đó mỗi người đều đội một cái mũ trò chơi lên đầu không phải nhìn rất kỳ kỳ hay sao?? Mà cái quang não này vừa khéo có thể giúp đỡ người chơi có thể mở ra không gian cá nhân của mình ở mọi lúc mọi nơi để khoe với bạn tốt của mình về một lá thẻ bài nào đó, hoặc nó cũng có thể giúp cho các câu lạc bộ lớn chuẩn bị tài liệu trước khi cuộc họp diễn ra.

Trên thực tế, một cái quang não như thế này có giá 10 vạn tinh tệ. Lúc Tạ Minh Triết nhìn thấy anh Trần có một cái, hắn sớm đã có ý định mua một cái giống như vậy. Mấy ngày qua do bận rộn làm thẻ bài nên chậm trễ kế hoạch đi mua cái quang não này. Ai mà ngờ được sư phụ hắn lại tặng cho hắn 1 cái, thật sự là một niềm vui ngoài ý muốn mà.

Tạ Minh Triết gãi gãi đầu, không khỏi ngượng ngùng nói:

“Sư phụ tặng cho đệ tử một món quý giá như thế này, thế nhưng mà đệ tử lại không có chuẩn bị quà cho sư phụ....”

Trần Thiên Lâm nói:

“Không cần. Em có thể làm ra thẻ bài tốt như thế này đã là lễ vật tốt nhất dành cho anh rồi.”

Tạ Minh Triết cảm thấy ấm áp trong lòng. Không biết nên nói gì cho phải, chỉ cảm thấy sư phụ nói quá đúng.

Trần Thiên Lâm lại nói tiếp:

“Các ngươi đi theo ta.”

Hắn dẫn theo hai người tới thư phòng, sau đó mở ra quang não của mình, tiến vào trung tâm số liệu.

Tạ Minh Triết và Trần Tiên bị hình ảnh trước mắt làm cho rung động —— Hai người nhìn thấy từng hàng từng hàng dãy tủ trưng bày thẻ bên trong trung tâm dữ liệu này. Nó hoành tráng chẳng khác nào một cái thư viện vậy. Trong các tủ trưng bày có hàng chục nghìn thẻ đen đủ các loại cấp và được phân loại theo các câu lạc bộ khác nhau.

Tạ Minh Triết chưa bao giờ nhìn thấy nhiều thẻ đen tới như thế này!

Câu lạc bộ Tài Quyết, câu lạc bộ Thành Lưu Sương, câu lạc bộ Phong Hoa.... thậm chí còn có rất nhiều thẻ bài của các câu lạc bộ hạng hai mà hắn chưa từng nghe nói tới bao giờ!

Trần Tiêu sửng sốt hỏi:

“Anh, những thứ này là ?”

Trần Thiên Lâm nói:

“Đây là tất cả thẻ bài của các tuyển thủ từ mùa giải thi đấu đầu tiên cho tới mùa giải thi đấu thứ 9. Những lá bài này được sử dụng trong quá trình thi đấu và anh đã sao chép lại một bản, lưu nó lại ở đây.”

Tạ Minh Triết: “............”

Trần Tiêu: “...............”

Không ngờ Trần Thiên lâm lại có thể sắp xếp được một cơ sở dữ liệu khổng lồ tới như thế này!

Trong suốt 9 năm qua, rất nhiều tuyển thủ, vô số trận thi đấu như vậy, số thẻ bài có thể được tính lên tới hàng nghìn, hàng chục nghìn. Thế nhưng mà tất cả lại được Trần Thiên Lâm toàn bộ sao chép lại??

Trong 4 mùa giải đầu tiên, bản thân hắn là một tuyển thủ chuyên nghiệp, ghi lại dữ liệu để nghiên cứu là điều rất chi là bình thường. Thế nhưng mà từ mùa giải thứ 5, sau tranh cãi bản quyền kia, hắn bị thua kiện, bị bạn tốt nhất của mình phản bội, bị buộc phạt một đống tiền do vi phạm hợp đồng, hắn đã nản lòng thoái chí tuyên bố giải nghệ....

Đáng lẽ ra anh ta nên thất vọng về cái thế giới này mới đúng.

Nếu như là người bình thường, anh ấy chắc chắn đã không muốn đυ.ng tới những thẻ bài nữa, thế nhưng mà tại sao Trần Thiên Lâm lại có thể ghi lại đầy đủ thông tin các thẻ bài từ mùa giải thứ 5 tới mùa giải thứ 9?? Anh ấy đã không bỏ lỡ trận đấu nào trong những năm qua sao?? Anh ấy vẫn luôn để ý tới từng tuyển thủ chuyên nghiệp sao?? Anh ấy làm như vậy để làm gì??

Tạ Minh Triết nghĩ mãi không thông, đương nhiên Trần Tiêu lại càng không hiểu.

Tuy nghiên, ngay sau đó, Trần Thiên Lâm liền cho hai người biết đáp án, hắn nhìn em trai của mình và nói:

“Những tài liệu này đều là chuẩn bị cho em.”

Trần Tiêu nghe thấy vậy liền cứng đờ người, không thể tin được, mở hai to mắt ra nhìn Trần Thiên Lâm, hỏi:

“Cho.... cho em??”

Trần Thiên Lâm bình tĩnh nhìn hắn nói:

“Anh luôn chờ đợi tới ngày em hết hợp đồng, chờ em hoàn toàn minh bạch suy nghĩ của mình, đã làm tốt dự tính cho tương lai của mình. Nếu như em không muốn tìm hiểu về cái trò chơi này nữa, vậy thì những tài liệu này anh sẽ lưu làm kỷ niệm. Còn nếu như em quyết định lấy ra thực lực chân chính của mình, nghiêm túc đi thi đấu. Vậy thì những tài liệu này chính là lễ vật anh dành tặng em.”

“...........”

Trần Tiêu nước mắt rưng rưng, xấu hổ quay đi chỗ khác, cố nén nước mắt tuôn rơi, run rẩy hỏi:

“Anh, anh không trách em sao?”

“Trách cái gì chứ. Anh chỉ trách em dám lén lút lừa anh làm ra quyết định như vậy, cũng không có thương lượng với anh. Về chuyện hợp đồng kia, thật ra anh cũng có một phần trách nhiệm trong đó. Dù sao quá khứ cũng là quá khứ rồi, không nên nhắc lại nữa. Trước mắt, điều quan trọng nhất chính là cố gắng hủy bỏ hợp đồng với Thiệu Bác càng sớm càng tốt.”

“Vâng!”

Trần Tiêu nghẹn ngào nói.

“???”

Tạ Minh Triết vẻ mặt mờ mịt không hiểu. Hắn không hiểu hai người này đang nói cái gì, chẳng lẽ Trần Tiêu và Thiệu Bác cũng có tranh cãi hợp đồng sao??

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác không hiểu của Tạ Minh Triết, Trần Tiêu ngượng ngùng đỏ mặt giải thích,

“Ta lúc trước vì xấu hổ nên không có kể cho em về chuyện này. Thật ra thì, ngày đó đầu của ta giống như bị nước vào vậy. Cho nên ta đã ký một bản hợp đồng tuyển thủ với tên họ Thiệu kia, hơn nữa bản hợp đồng này còn giống như bản hợp đồng của anh trai ta, cũng không có quy định rõ ràng về quyền sở hữu thẻ.”

“..........”

Hãm hại anh trai hắn đã đành rồi, lại còn muốn hãm hại cả em trai hắn nữa, cái tên Thiệu Bác kia quả thật ngoan độc mà!

Tạ Minh Triết nói:

“Vậy hợp đồng của anh hiện tại đã tới kỳ hạn rồi sao?”

Trần Tiêu gật đầu:

“Ngày mai anh sẽ tới câu lạc bộ Thánh Vực tìm hắn, chính thức ký một bản thỏa thuận chấm dứt.”

Tạ Minh Triết có chút lo lắng hỏi:

“Hắn sẽ không làm khó dễ cho anh chứ?”

Trần Tiêu nói:

“Sẽ không, hắn cũng không biết thực lực chân chính của anh.”

Tạ Minh Triết cảm giác chuyện này cũng không có đơn giản như vậy. Cái tên Thiệu Bác hám lợi kia không thể nào đơn thuần như vậy được. Nếu như sự tình Trần Tiêu cố tình ẩn dấu thực lực... lỡ may bị hắn điều tra ra, bị hắn cắn ngược lại một cái, không phải anh Trần phải bồi thường thiệt hại do vi phạm hợp đồng sao?

Tạ Minh Triết đột nhiên nhớ tới lúc trước, hắn và Trần Tiêu có ký kết một bản hợp đồng làm việc với phòng làm việc. Lúc đó ký hợp đồng hai người đã lấy thân phận thực sự của mình là Trần Tiêu và Tạ Minh Triết để ký kết hợp đồng. Nếu như lỡ may bản hợp đồng này bị cái tên họ Thiệu kia tra ra được, đây chẳng phải là trong thời kỳ ký kết hợp đồng Trần Tiêu đã lừa gạt Thiệu Bác thành lập một câu phòng làm việc sao?? Đáng sợ hơn nữa chính là, Tạ Minh Triết được coi như là nhân viên làm thuê cho Trần Tiêu, nếu như xảy ra tranh cãi, nói không chừng những tấm thẻ bài do hắn làm ra trong một tháng nay ở phòng làm việc cũng sẽ bị quy chụp về câu lạc bộ Thánh Vực!

Nghĩ tới đây, Tạ Minh Triết sởn cả vai gáy, nhanh chóng hỏi:

“Anh Trần, hai chúng ta lúc trước có ký kết qua một bản hợp đồng làm việc, anh nhanh chóng đem bản hợp đồng này hủy đi!”

Trần Tiêu cười nói:

“Yên tâm đi. Điểm này anh đã nghĩ tới rồi. Tất cả hợp đồng trong phòng làm việc của anh đều không có được ghi lại trong trung tâm hợp đồng trực tuyến. Anh chẳng qua làm như vậy để cho các em yên tâm làm việc mà thôi. Anh sớm đã đốt nó đi rồi.”

Đốt rồi? Cũng may anh Trần cơ trí!

Tạ Minh Triết cảm thấy yên lòng, kết quả Trần Thiên Lâm liền nói:

“Kỷ lục thế giới Tử Trúc Lâm ngày hôm qua, có thể sẽ lưu lại nhược điểm.”

Hai ngươi ngây ngốc nhìn nhau.