Đại sảnh tiệc buffet ở tầng cao nhất của khách sạn.
Nhϊếp Viễn Đạo và Sơn Lam một trước một sau bước tới, Đường Mục Châu lập tức tiến ra đón: “Hai vị, lâu rồi không gặp. Sao lại bị phóng viên tóm được vậy?”
“Có thể là do đêm nay tổ chức lễ khai mạc, bọn tôi vừa mới rời khỏi câu lạc bộ liền bị đám phóng viên chú ý tới.” Sơn Lam xin lỗi cười cười, “sư phụ lái xe cắt đuôi đám đó nên để mọi người chờ lâu, thật ngại.”
“Khách sáo gì chứ, vẫn chưa bắt đầu đâu, mau vào đi.” Đường Mục Châu vừa bắt chuyện với hai người vừa đi vào đại sảnh.
Thế mà đại sảnh có tới hơn trăm người, có thể thấy được sức mạnh triệu tập của Đường Mục Châu ở liên minh lớn cỡ nào. Thấy đã gần như đông đủ, Đường Mục Châu mới lớn giọng lên tiếng: “Cảm ơn mọi người đã đến tham dự, chắc hẳn tất cả đều đói bụng rồi, ăn cơm trước đi, hôm nay nhất định phải ăn thật thỏa thích đó!”
“Cảm ơn Đường thần chiêu đãi nha!”
“Vậy bọn tui cũng không khách sáo nữa!”
Đám người đang đói chết lập tức cầm đĩa đi chọn món ăn, đại sảnh trở nên náo nhiệt vô cùng. So với tiệc chính thức của liên minh thì mọi người thích tham dự mấy bữa liên hoan tự tổ chức thế này hơn, không có mấy vị lãnh đạo cấp cao, mọi người có thể nói cười thoải mái.
Đường Mục Châu cầm đĩa đang định đi gắp một vài món thì thấy Tiết Lâm Hương bước vào đại sảnh với sắc mặt phức tạp. Nhìn vẻ mặt hơi tái xanh của cô, Đường Mục Châu tiến tới, quan tâm hỏi: “Chị Tiết, sắc mặt chị không tốt lắm, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiết Lâm Hương hít sâu, do dự không biết có nên nói ra không. Một lát sau, cô mới quyết định: “Vừa rồi chị có trông thấy Trần Tiêu.”
Đôi mắt Đường Mục Châu đột nhiên nheo lại, thấp giọng: “Chị chắc chắn là Trần Tiêu?”
Tiết Lâm Hương gật đầu: “Tiểu Trần thay đổi rất nhiều, nhưng chị vẫn có thể nhận ra, chị chào cậu ta nhưng cậu ta lại nói chị nhận nhầm người…”
Đường Mục Châu khẽ nhíu mày: “Cậu ta đang ở đâu?”
Tiết Lâm Hương nói: “Bảo là xuống nhà hàng tầng 16 dùng bữa, cậu muốn tìm cậu ta không?”
Đường Mục Châu bình tĩnh nói: “Không cần. Tôi hiểu rõ cậu ta, nếu đã gặp chị, biết đại sảnh tiệc buffet hôm nay có tuyển thủ liên minh đang liên hoan, để tránh đυ.ng phải đám người quen, cậu ta chắc chắn sẽ không ở lại chỗ này —— tôi nghĩ cậu ta đã rời khỏi đây.”
Tiết Lâm Hương giật mình, thần sắc có chút mất mác: “Cậu ta vờ như không biết chị, chắc là cũng không muốn gặp cậu…”
Lúc này Thẩm An lại chạy tới: “Sư phụ, Nhϊếp thần bọn họ bảo anh tới hàn huyên một chút.”
Đường Mục Châu nhẹ nhàng vỗ vai chị Tiết an ủi, xoay người rời đi cùng Thẩm An.
***
Trong tháng máy, quả nhiên Trần Tiêu nhấn nút xuống thẳng tầng một, hiển nhiên là không muốn tiếp tục tới tầng 16 dùng bữa. Anh ra vẻ chẳng có gì đề nghị: “Anh biết ở gần đây có một nhà hàng nướng rất tốt, không phải nhóc Mập thích ăn thịt sao? Hay là chúng ta đi ăn thịt nướng đi.”
Tạ Minh Triết biết anh cố ý tránh gặp Tiết Lâm Hương, lập tức cho anh một bậc thang: “Không thành vấn đề, sau này chúng ta lại tới ăn buffet ở đây, hôm nay đi ăn thịt nướng đi.” Những người khác cũng không có ý kiến.
Trần Tiêu dẫn đầu dắt mọi người băng qua đường, đi tới một nhà hàng món nướng phía đối diện.
Nhà hàng này quả thật rất tốt, trang trí vô cùng tỉ mỉ. Trần Tiêu gọi nhân viên phục vụ tới đặt một phòng nhỏ, bàn lớn tám chỗ ngồi, trước mặt mỗi người đều đặt một bàn nướng thông minh tự động, không khói, nướng ra món thịt rất thơm ngon, sau khi quết loại sốt bí truyền lên, người hễ chút là bắt bẻ đồ ăn như Bàng Vũ cũng phải chậc chậc khen nức nở: “Ngon phết! Siêu ngon luôn! Anh Trần, chỗ tốt vậy mà sao anh chả thèm giới thiệu vậy hả?”
Trần Tiêu cười nói: “Sợ con heo tham ăn này biết rồi hôm sau lại đòi tới.”
Bàng Vũ tằng hắng mội cái: “Anh thật hiểu tui!”
Đây cũng là nhà hàng đồ nướng cao cấp nhất mà Tạ Minh Triết tới, nhà hàng mở nhạc nhẹ, thịt được thái rất mỏng xì khói trên bàn nướng thông minh, hương vị nồng nàn lan tỏa lẩn quẩn trước mũi thật khiến người ta phải thèm nhỏ dãi. Ngoại trừ các loại thịt, còn có rất nhiều loại rau quả để nướng, chỉ mỗi tương thôi cũng có tới mười mấy loại khác nhau, hình thức tự phục vụ thế này cũng đặc biệt tri kỷ.
Cả đám vừa ăn vừa trò chuyện, Bàng Vũ là một nhóc mập không hẹp hòi, cảm thấy Tạ Minh Triết biết chế tạo thẻ, bản thân có thể đi theo hưởng ánh hào quang, cậu cười híp mắt nhìn Tạ Minh Triết: “Tiểu Tạ, chú thiệt lợi hại đó, chỉ một tuần mà làm ra tới hơn mười tấm thẻ gốc, chú kiếm ở đâu ra nhiều ý tưởng kỳ quái như vậy chứ?”
Kim Dược hùa theo sau: “Tiểu Tạ, phong cách thẻ của chú em rất đặc biệt đó, chú có học vẽ sao?”
Tạ Minh Triết đáp: “Em học vẽ từ nhỏ, năm nay vừa thi đậu học viện mỹ thuật của đại học Đế Đô.”
Bàng Vũ bội phục giơ ngón cái lên: “Có ý tưởng, còn biết vẽ, thảo nào có thể làm nhiều thẻ bài gốc như vậy! Nghe anh đây, chú cũng đừng chạy tới học viện mỹ thuật gì đó học nữa, chú vẽ thẻ bài thôi đã kiếm đủ tiền rồi, so ra mà nói đã vượt qua thu nhập mấy chục năm của rất nhiều người…”
Trần Tiêu ngắt lời nhóc Mập, nhìn về phía Tạ Minh Triết: “Đừng nghe nhóc Mập nói càn, chuyện này không nên vội quyết định. Kỳ thật, anh cảm thấy con đường tốt nhất của cậu chính là bài thủ chơi bài gốc chuyên nghiệp, nếu cậu có hứng thú, anh sẽ giúp cậu chuẩn bị từ từ.
Lời anh Trần nói rất hợp với ý định của Tạ Minh Triết, cậu lập tức gật đầu: “Anh Trần, không gạt anh nữa, em quả thật có ý định trở thành bài thủ chuyên nghiệp.”
Mọi người nghe tới đây thì ngẩng đầu nhìn Tạ Minh Triết.
Tạ Minh Triết bình tĩnh nói: “Em có thể làm nhiều thẻ bài chết tức thì thế này chỉ là vì may mắn chiếm được thời cơ tốt, có lẽ chỉ bán được tối đa chừng một tháng, sau đó giá thẻ chắc chắn sẽ hạ xuống. Dù có nhiều tiền, một ngày nào đó cũng sẽ tiêu hết mà thôi, không bằng chúng ta vạch ra một kế hoạch lâu dài cho tương lai sau này.”
Cậu dừng một chút rồi nói tiếp: “Phán Quyết và Quỷ Ngục đều đưa ra điều kiện tốt nhất mời em làm nhà thiết kế thẻ bài, nhưng em không muốn làm công cho bọn họ, em có rất nhiều ý tưởng chế thẻ bài, không bằng chính chúng ta tự làm.” Cậu xoay đầu sang nhìn Trần Tiêu, nghiêm túc nói, “anh Trần, nếu chúng ta thành lập câu lạc bộ, anh cảm thấy có thể thực hiện không?”
Trần Tiêu có hơi bất ngờ, một lát sau liền thấp giọng nói: “Việc thành lập câu lạc bộ cũng không hề đơn giản như cậu nghĩ.”
Tạ Minh Triết tiếp tục: “Em biết đây là một chuyện không đơn giản, nhưng em muốn xác định một mục tiêu, trước hết cứ cố gắng đi theo mục tiêu này. Nếu em có thể tạo ra một bộ thẻ nhân vật hoàn chỉnh, rồi thử đi thi đấu, thành tích tốt liền thành lập câu lạc bộ. Còn nếu không được, chúng ta lùi một bước, chuyên bán thẻ kiếm tiền cũng được.”
Trần Tiêu cười cười, ánh mắt mang theo tia tán thưởng: “Cậu thật sự có dã tâm rất lớn. Tuy nhiên, liên minh cũng đã từng có tiền lệ giống cậu, muốn tự sáng lập nên một câu lạc bộ, một là Đường Mục Châu ở mùa giải thứ năm thành lập câu lạc bộ Phong Hoa. Một người khác chính là Bùi Cảnh Sơn ra mắt vào mùa giải thứ bảy, thành lập nên câu lạc bộ Thành Phố Đêm Tối. Nhưng hậu trường của hai người kia rất mạnh mẽ, nhà họ Đường là bá chủ giới kinh doanh, nhà họ Bùi lại rất có tiếng tăm trong giới chính trị, bọn họ kéo đầu tư rất dễ dàng, cộng thêm việc chính mình từng cầm được giải quán quân, sau khi thành lập câu lạc bộ thì phát triển rất tốt. Còn cậu, hẳn là không có hậu trường nào lớn như thế đúng không?”
Tạ Minh Triết đáp: “Mọi người chính là hậu trường của em mà.”
Câu nói này của cậu vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người ở đây phải ngây ngẩn.
Tạ Minh Triết mỉm cười rồi nói tiếp: “Quả thật người có tiền có quyền khi sáng lập câu lạc bộ sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng em nghĩ, đa số tuyển thủ đều có gia cảnh khá là bình thường, thi đấu cũng không phải là để so sánh gia thế bối cảnh, quan trọng nhất vẫn là thực lực bản thân —— chỉ cần có đủ thực lực, mọi thứ liền có thể.”
Lời này quả thật gãi đúng chỗ ngứa. Nếu như thực lực mạnh mẽ có thể cầm được quán quân, căn bản không cần lo lắng vấn đề đầu tư, hơn nữa sẽ có thêm rất nhiều tuyển thủ hâm mộ tìm tới. Có điều, liên minh cạnh tranh rất kịch liệt, cậu thật sự có thực lực như thế sao?
Trần Tiêu quan sát kỹ càng thiếu niên trước mặt rồi thấp giọng nói: “Tiểu Tạ, có thể nói cho anh biết cha mẹ cậu làm gì không? Những ý tưởng chế thẻ kỳ quái thế này cậu lấy ở đâu ra vậy?”
Tạ Minh Triết sống lại một lần, đem theo ký ức của thời đại Trái Đất, nếu chuyện này bị người ta biết rất có thể sẽ mang tới một đống phiền phức cho cậu. Hôm nay Trần Tiêu đã lên tiếng hỏi, sau này chắc chắn sẽ còn có rất nhiều người tò mò hỏi tới vấn đề này, tối qua cậu đã cẩn thận suy nghĩ cách ứng đối rồi.
“Thật ra em lừa mọi người, em không có người thân, mà là cô nhi.” Tạ Minh Triết thản nhiên nói.
“Cô nhi?” Cả đám trừng mắt, không thể tin nỗi cậu nhóc mỗi ngày luôn vui vẻ hoạt bát thế này lại là một cô nhi.”
“Đúng vậy.” Vẻ mặt Tạ Minh Triết vô cùng bình tĩnh, giải thích, “từ nhỏ em lớn lên ở cô nhi viện. May mà viện trưởng cô nhi viện đối xử với em rất tốt, cho em học vẽ tranh. Tháng sáu vừa rồi em đi thi, trúng tuyển vào học viện mỹ thuật của đại học Đế Đô, em vốn tới Đế Đô tìm việc làm, định kiếm thêm một ít tiền sinh hoạt ở đại học, kết quả là hôm đi phỏng vấn, không cẩn thận ngã xuống từ tầng ba, tổn thương não biến thành người thực vật, nằm ở bệnh viện liên kết của đại học Đế Đô cả tháng. Không kể với mọi người là vì không muốn mọi người thương hại mình.”
Cậu ngừng lại, những lời này hoàn toàn là sự thật. Nhưng câu chuyện thật sự có chút mơ hồ, mọi người vẫn bán tín bán nghi.
Trần Tiêu cảm thấy rất khó tưởng tượng nổi: ‘Vậy nên, chuyện nằm viện khi trước cậu nói là vì bị
tổn thương não, biến thành người thực vật sao?”
“Đúng thế.” Tạ Minh Triết lại bổ sung, “từ nhỏ em đã thích tưởng tượng, nghĩ ra chuyện gì thì đều vẽ ra. Lần này hôn mê cả một tháng ở bệnh viện, sau khi tỉnh lại thì chỉ số tinh thần lại cao hơn trước kia, linh cảm vẽ tranh trong đầu vẫn luôn tuôn ra không dứt.”
Sau này nếu như nổi tiếng, chắc chắn lai lịch, bối cảnh của cậu sẽ bị đào hết ra —— từ nhỏ đã thích tưởng tượng, mê vẽ tranh, tỉnh dậy sau thời gian thành người thực vật thì linh cảm càng thêm phong phú, lý do này chính là lá chắn tốt nhất cậu tự tạo cho mình. Cậu kết hợp thật thật giả giả với nhau, chuyện biến thành người thực vật phải nằm viện đều có ghi chép rõ ràng, cô nhi, sinh viên hệ mỹ thuật đại học Đế Đô, tất cả thân phận này đều là thật. Dù cho người khác có nghi ngờ thì cũng không tìm ra được bất kỳ một sơ hở nào.
Trần Tiêu không tìm được một sơ hở nào trong lời nói của cậu, nhìn về phía Trì Oánh Oánh, cô lập tức lên tiếng: “Chồng chị có kể qua, khoa thần kinh ở bệnh viện ảnh đúng là có một người thực vật họ Tạ, hôn mê một tháng, mấy hôm trước đột nhiên tỉnh dậy xuất viện, ảnh còn nói đây là kỳ tích y học, chẳng lẽ người đó là cậu?”
Tạ Minh Triết cười nói: “Trùng hợp vậy sao? Chồng chị là bác sĩ ở bệnh viện liên kết à?”
Trì Oánh Oánh đáp: “Ảnh thuộc khoa nội, ngay tầng trên của khoa thần kinh. Nghe nói người thực vật tỉnh lại rất hiếm gặp, rất nhiều bác sĩ biết chuyện cậu xuất viện, các bác sĩ bảo có lẽ cậu được ông trời thương xót, chứ xác suất để những bệnh nhân hôn mê sâu như cậu tỉnh dậy không đến 1% đó.”
May mà chồng của Trì Oánh Oánh lại chính là bác sĩ ở bệnh viện kia, lần này cậu cũng không phải giải thích gì thêm, Trì Oánh Oánh đã gián tiếp chứng nhận những điều cậu nói là thật.
Kiểu nói này của Oánh Oánh làm mọi người lập tức vứt bỏ hoài nghi, nhốn nháo tỏ vẻ tiểu Tạ thật may mắn, bị ném thành người thực vật, chẳng những có thể tỉnh lại, không biết thành đồ ngốc mà ngược lại còn linh hoạt hơn trước kia, chẳng phải là được ông trời yêu thương sao?
Trần Tiêu vỗ vỗ vai Tạ Minh Triết, cảm thán nói: “Một mình nhiều năm như vậy quả thật không dễ dàng. Yên tâm đi, từ giờ có đám người bọn anh, bọn anh sẽ đối xử với cậu như người một nhà.”
Ở thế giới này Tạ Minh Triết không có bạn bè, lẻ loi phấn đấu một mình chắc chắn không thành công. Anh Trần là người cậu tiếp xúc khá nhiều, cũng có thể tin tưởng được. Thiên phú của cậu quá đáng sợ, người bình thường sẽ hoài nghi, bây giờ, có thể khiến đám người Trần Tiêu vứt bỏ nghi kỵ, thì sau này mới có thể chân chính giúp đỡ cậu.
Tạ Minh Triết chủ động giơ ly rượu lên, thành khẩn nói: “Cũng nhờ có may mắn mới gặp được mọi người. Nếu không nhờ anh Trần cho em cơ hội, em sẽ không thể tiếp xúc với game [Cơn lốc thẻ sao] này, càng sẽ không thể phát hiện được thiên phú của bản thân. Anh Trần và mọi người ở đây chính là quý nhân của em, em kính mọi người một ly!”
Trần Tiêu sảng khoái giơ ly rượu lên: “Được, nếu cậu đã nói như vậy, từ hôm nay trở đi, mọi người chính là người một nhà. Con người anh đây ghét nhất chính là đấu đá nội bộ, mặc kệ tương lai có thành lập câu lạc bộ, hay vẫn chỉ mở tiệm chuyên bán thẻ, hi vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực, dốc hết sức lực giúp đỡ tiểu Tạ!”
Cả đám kích động giơ rượu lên nốc cạn.
Tạ Minh Triết uống cạn ly rượu đỏ, lập tức vào chuyện chính: “Nếu đã quyết định hùn vốn, hôm nay cũng muốn cùng mọi người thương lượng nên chia phần thế nào, trước đó anh Trần có nói, mỗi người sẽ được nhận 2% thu nhập từ cửa hàng, mọi người có ý kiến gì không?”
Bàng Vũ nghe tới đó liền sáng mắt lên: “Nếu không lầm, chỉ trưa hôm nay cửa hàng đã lời ra 6 triệu vàng, cho tui 2% cũng chính là 120 ngàn vàng, so ra đã vượt quá nửa tháng thu nhập trước kia, số tiền này cũng quá cao rồi đi?”
Trần Tiêu nói: “Nhóc Mập nói đúng, 2% quả thật hơi cao.”
Tạ Minh Triết cười nói: “Không phải cứ có tiền là sẽ tìm được một đội ngũ đồng lòng chân chính, cứ chia theo anh Trần nói đi.” Cậu muốn tìm những đồng đội thật tâm thật lòng mong muốn giúp đỡ mình, dù cho tương lai có phát sinh chuyện gì, chí ít ở sau lưng cậu vẫn có người sẵn lòng ủng hộ. Tiền có thể kiếm lại được, nhưng bạn bè tín nhiệm lẫn nhau lại là ngàn vàng khó tìm.
Trần Tiêu nghe tới đây thì nghiêm túc nhìn Tạ Minh Triết: “Thu nhập của cửa hàng sau này sẽ càng lúc càng cao, cậu thật sự bằng lòng chia cho bọn anh lợi nhuận lớn như vậy sao?”
“Có gì lại không bằng lòng chứ?” Tạ Minh Triết sảng khoái đáp, “mọi người kiếm được nhiều thì càng có động lực hơn. Mặc dù cửa hàng nhỏ của chúng ta chỉ vừa mới gầy dựng, nhưng em rất tin tưởng vào nó.”
Quan trọng là cậu hoàn toàn tin tưởng vào trí tưởng tượng của mình. Thẻ Đại Ngọc và Võ Tòng là nhờ may mắn mà vô tình tạo ra, nhưng những lá bài sau như Tiết Bảo Thoa, Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Tào Xung, đều là nhờ ý tưởng hoàn chỉnh của chính cậu mà hình thành. Thiên phú của cậu còn được những đại thần như Nhϊếp Viễn Đạo, Trịnh Phong tán thành, các đại thần chủ động mời cậu gia nhập câu lạc bộ nói rõ cậu không hề tự cao tự đại, mà cậu thực sự có năng lực có thể tiến xa trên con đường “thẻ bài gốc” này.
Trong đầu cậu có tài liệu của rất nhiều nhân vật khác nhau. Về sau, cậu chắc chắn sẽ tạo ra nhiều loại thẻ bài hơn, vậy thì tại sao cậu không nhìn xa hơn một chút? Tại sao không thử tự mình lập nghiệp một phen?
Trước kia khi còn một mình, cậu đã từng trải qua rất nhiều tình huống thê thảm rồi, vậy thì còn gì phải sợ nữa chứ?
Trần Tiêu nhìn bộ dáng thản nhiên đầy tự tin của thiếu niên trước mặt, nội tâm cực kỳ rung động. Nếu Tạ Minh Triết đã tự tin như thế, lại có thiên phú thiết kế thẻ bài gốc, xem ra, mình cũng nên tiến hành kế hoạch sớm hơn…
Trần Tiêu cúi đầu rơi vào trầm tư.
***
Cả đám phấn khích chơi cả một buổi chiều, tới tận khuya mới chịu trở về.
Nhóc Mập và Kim Dược đã say bí tỉ, trực tiếp lên ký túc xá nằm như chết, Trì Thanh đưa Trì Oánh Oánh về nhà. Tạ Minh Triết và anh Trần thì lại rất tỉnh táo, cậu tắm xong đi ra ban công lầu hai, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Trần Tiêu đang hút thuốc. Đoán anh Trần có chuyện muốn nói, cậu liền đẩy cửa đi ra: “Anh Trần chưa ngủ sao?”
Trần Tiêu xoay người, nghiêm túc nhìn chằm chằm đôi mắt Tạ Minh Triết.
Hiếm khi thấy được vẻ mặt nghiêm túc từ thanh niên tàn tạ cà lơ phất phơ ngày thường này.
Ánh mắt người này thâm trầm khác thường, anh dùng giọng nói khàn khàn hỏi: “Tiểu Tạ, nếu cậu đã dự định bước lên con đường tuyển thủ bài gốc này, vậy thì anh cũng muốn giúp cậu, cũng có thể nói là, xin cậu giúp anh.”
“Anh giúp em, lại còn xin em giúp anh?” Tạ Minh Triết bị anh nói cho nghệch ra, “rốt cuộc là chuyện gì vậy anh Trần?”
“Anh muốn dẫn cậu đi gặp một người.” Trần Tiêu dừng một chút rồi tiếp tục, “thật ra… không nên quấy rầy anh ấy, nhưng anh cảm thấy, anh ấy chắc chắn sẽ giúp được cậu.”
Chỉ là cùng tới gặp một người thôi mà thái độ của anh Trần lại thận trọng như thế, hiển nhiên đây là một người rất quan trọng rồi.
Tạ Minh Triết gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề, nhưng là đi gặp ai?”
Trần Tiêu trầm mặc một hồi rồi mới dùng giọng nói đầy hoài niệm lên tiếng: “Anh trai anh, Trần Thiên Lâm.”
Tạ Minh Triết: “…”
Không phải anh trai anh đã qua đời rồi sao? Tạ Minh Triết còn tưởng rằng anh của Trần Tiêu đã không còn nữa…
Với lại, sao cái tên Thiên Lâm này lại nghe quen quen?
Nhà hàng Thiên Lâm?
Tạ Minh Triết đột nhiên nhớ tới, nhà hàng Đường Mục Châu mở trong game có tên là Thiên Lâm, chẳng lẽ là có quan hệ gì với Trần Thiên Lâm này? Hôm nay rõ ràng là chị Tiết có quen biết với Trần Tiêu, như vậy, xác suất anh trai của Trần Tiêu có liên quan tới Đường Mục Châu là cực kỳ lớn.
Tạ Minh Triết kiềm chế sự tò mò của mình rồi hỏi: “Lúc nào đi gặp anh ấy?”
“Ngày mai đi, chuyện này không nên để lâu.” Trần Tiêu đi tới, vỗ vai Tạ Minh Triết cổ vũ, khẽ nói: “Anh ấy là một người rất lợi hại, là thiên tài chế thẻ chân chính. Nếu như ảnh chịu hướng dẫn cậu, cậu nhất định sẽ nhanh chóng nắm giữ được kỹ xảo chế tạo thẻ bài. Chỉ tiếc, anh ấy đã rời khỏi liên minh rất lâu, cũng không… không muốn nhìn thấy anh.” Nói tới đây, ánh mắt Trần Tiêu lại lóe lên một tia mất mác, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, mỉm cười nói tiếp, “anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục anh ấy nhận cậu làm đồ đệ, cậu nghỉ ngơi trước đi, sáng mai dậy sớm chút, chín giờ chúng ta xuất phát.”
Trông thấy vẻ mặt đầy phức tạp của người đối diện, Tạ Minh Triết thông minh không hỏi thêm gì nữa, gật gật đầu: “Được, anh Trần ngủ ngon.”