Hôm nay vợ của anh ấy bị cảm nên không ra quán cùng anh ấy, cô ấy nói sẽ ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Dù cho tên bệnh nhân tâm thần đó có trốn thoát thì hắn cũng không thể vào nhà anh ấy được!
"Vợ ơi, hôm nay anh gặp một cô nhóc thầy bói, cô ấy nói em..."
Vương Đại Vĩ ngồi xuống mép giường, đưa tay xoa tóc vợ, nhưng anh ấy lập tức giật bắn mình khi phát hiện thứ đang nằm trên giường lại là một búp bê bơm hơi.
Vương Đại Vĩ hoảng hốt nhảy khỏi giường.
“Vợ ơi? Vợ ơi?” Vương Đại Vĩ rút điện thoại ra gọi cho vợ.
Điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy.
Sắc mặt Vương Đại Vĩ lập tức thay đổi, anh ấy lao ra ngoài tìm vợ khắp nơi.
Anh ấy đổ mồ hôi đầm đìa, rồi chợt nhớ đến ngôi nhà của kẻ tâm thần ở cuối con hẻm.
Anh ấy nhanh chóng chạy về hướng đó.
Vương Đại Vĩ dùng hết sức đạp tung cửa ra, cảnh tượng trên ghế sô pha trong nhà khiến anh ấy suýt ngã quỵ tại chỗ.
Vợ anh ấy bị tên bệnh nhân tâm thần trói chặt tay chân, quần áo rách rưới, cơ thể đầy những vết roi.
Kẻ bệnh tâm thần đang dùng gối bịt mặt vợ anh ấy bằng một tay, tay kia thì loay hoay cởi thắt lưng của hắn ta ra.
Sức lực của vợ anh ấy mỗi lúc một yếu dần.
Gân xanh trên trán Vương Đại Vĩ nổi lên, anh ấy gào lên giận dữ, lao nhanh về phía tên bệnh nhân tung một cú đá thật mạnh.
Anh ấy nhanh chóng mặc lại quần áo cho vợ, nhấc chiếc gối trên mặt cô xuống.
Sau đó, anh ấy cầm lấy con dao găm trên bàn trà, mạnh tay đâm thẳng vào hạ bộ của tên bệnh nhân tâm thần.
“Á—” Tên kia kêu gào thảm thiết vì đau đớn.
Vương Đại Vĩ nhanh chóng cởi trói cho vợ rồi trói chặt kẻ bệnh tâm thần lại.
Anh ấy ôm chặt lấy người vợ đang run rẩy vì sợ hãi: “Không sao rồi, đừng sợ, có anh đây rồi."
Nước mắt Vương Đại Vĩ trào ra, tim đập thình thịch.
Nếu anh ấy về muộn một chút thôi thì vợ anh ấy không những mất đi sự trong sạch, mà quan trọng hơn là cô ấy sẽ mất luôn cả tính mạng!
Tất cả là nhờ cô bé đó!
Cô bé ấy giỏi quá!
Nếu có cơ hội gặp lại cô bé đó thì anh ấy nhất định sẽ cảm ơn cô thật tử tế.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt.
Tên bệnh nhân tâm thần bị Vương Đại Vĩ đâm trọng thương, hắn ta nhìn vợ chồng anh ấy với ánh mắt đầy thù hận.
“Tao sẽ không phải ngồi tù, tao không phải chịu trách nhiệm pháp lý, tao sẽ tiếp tục quay lại tìm bọn mày—Á!”
Tên bệnh nhân chưa nói xong, một người phụ nữ điên rũ rượi tóc tai bỗng lao tới từ phía sau hắn ta.
Người phụ nữ cầm một con dao dài sắc bén đâm xuyên từ lưng hắn ta đến ngực.
Động tác của người đó nhanh đến mức cảnh sát cũng không kịp ngăn lại.
Tên bệnh nhân chậm rãi quay đầu nhìn người phụ nữ đã đâm chết hắn ta.
Đó chính là mẹ của cô nữ sinh đã bị hắn ta cưỡиɠ ɧϊếp hai năm trước, là người đã nhảy lầu tự tử.
Sau khi con gái qua đời, người mẹ của cô ấy đã phát điên.
Bà cũng đã trở thành một bệnh nhân tâm thần.
Bà đã gϊếŧ chết kẻ đã hại chết con gái mình.
Bà cũng sẽ không phải chịu trách nhiệm pháp lý.
...
Khi Giang Nguyễn đến dưới chung cư nơi Hoắc Thời Vực ở thì cô đã tính trước được mọi việc rồi.
Thiện ác hữu báo, đạo trời luân hồi, ngẩng đầu mà nhìn, trời xanh không tha cho bất kỳ ai.