Chương 7: Ướt rồi sao? (Hơi H)

Chạng vạng tối, Tống Vân Sơ ngồi trước cửa sổ sát đất vẽ tranh.

Trong phòng im lặng đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa, Tống Vân Sơ đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Chu Trí Đình, cô có chút kinh ngạc.

"Sao anh lại tới đây?"

Đôi mắt cô dừng lại trên khuôn mặt điển trai của anh một lúc, hướng xuống dưới, nhìn thoáng qua đồ anh xách trong tay, cô lập tức hiểu ra.

Dịch ra để cho anh đi vào.

Hôm nay Tống Vân Sơ bật máy sưởi trong nhà, ở nhà cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây, để lộ xương quai xanh gầy gò, bên trên đường cổ xinh đẹp là vết màu hồng do anh để lại khiến anh có chút nóng mắt.

Người phụ nữ ý loạn tình mê kia tựa như chỉ dừng lại ở tối hôm qua, lúc này cô đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, nhìn anh bằng ánh mắt nhàn nhạt.

Nói: "Thật ra anh không cần cố ý tới đây nấu cơm cho em."

“Anh không cố ý, anh chỉ muốn ăn tối với em thôi.” Chu Trí Đình vừa cười vừa đi vào bếp với đồ đạc của mình, vừa trả lời cô.

Thấy trời còn sớm, liền nấu cơm trước.

Sau khi từ trong bếp đi ra, anh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi bên cửa sổ sát đất, lặng lẽ vẽ tranh. Một mái tóc đen dài xinh đẹp buông xõa trên tấm lưng gầy, ngón tay thon dài trắng nõn cầm cọ vẽ, cảnh tuyết ngoài cửa sổ nối đuôi nhau đẹp như tranh vẽ...

Đó là một bức tranh trong tranh, bởi vì bức tranh dưới tay cô cũng được cô vẽ rất đẹp.

Không kìm lòng được, anh lén lấy điện thoại ra chụp.

Lúc này, Tống Vân Sơ tình cờ ngoái lại nhìn...

Hỏng bét!

Bị phát hiện rồi! ! !

Chu Trí Đình cũng không chột dạ, dứt khoát chụp một bức ảnh cô ngoái lại nhìn.

Giá như cô có thể cười thì tốt, anh nghĩ.

"Chụp lén em à!"

"Ừm."

Chu Trí Đình nhếch khóe miệng, lại gần đáp lại cô, đưa tay xoa xoa đầu cô, nói: "Nhìn rất đẹp!"

"Em? Hay bức tranh?"

Tống Vân Sơ hiếm khi có ý nghĩ nói đùa với anh.

"Đều đẹp!"

Chu Trí Đình dứt lời, liền bị anh ôm vào lòng.

Hơi thở nóng như thiêu đốt dày đặc bao quanh cô từ phía sau, hơi thở có hormone nam tính tràn vào lỗ mũi, toàn thân Tống Vân Sơ cứng lại

Bàn tay của người đàn ông đã nắm lấy bầu ngực tròn trịa trơn mềm của cô, cô không mặc nội y ... Đầu lưỡi ướŧ áŧ như có như không liếʍ vành tai của cô.

Có chút ngứa, cô tránh đi.

Môi người đàn ông chuyển mục tiêu, hôn nhẹ lên cổ cô, tay đột nhiên bóp mạnh, trong tích tắc lại từ cổ áo chui vào, nhéo nhẹ đầṳ ѵú cô.

"Ách..."

Tống Vân Sơ bị kí©h thí©ɧ đến vặn vẹo thân thể, quay đầu lại nhìn anh, thanh âm run run: "Đừng đùa nữa."

Chu Trí Đình áp đôi môi ấm áp lên tai cô, khẽ cười rồi hỏi cô: "Ướt rồi sao?”

Hỏi câu này xong, anh bị thanh âm của cô kí©h thí©ɧ trước, toàn thân khô nóng, vật kia thẳng tắp đè vào hông cô.

Ánh mắt Tống Vân Sơ khẽ động, nắm lấy tay anh, lòng bàn tay ấm áp... Rất ấm...

Cô có chút miễn cưỡng buông tay.

Cô nói, "Nếu em nói không thì sao?"

"Vậy anh liền làm em ướt, làm em sung sướиɠ, thế nào? Hửm... được chứ?"

Rõ ràng anh hỏi nhưng không đợi cô trả lời.

Anh trực tiếp ôm ngang người và đi về phía phòng ngủ. Hai tay Tống Vân Sơ ôm cổ anh, nhìn qua thấu kính nhìn con ngươi đen nhánh thâm trầm của anh, không khỏi cong khóe môi lên.

"Quả nhiên, không khác gì đàn ông mới ăn mặn."

Những ngón tay tinh tế trắng nõn từ trong vạt áo chui vào, giống như đang chọc vào tim gan của anh.

Chu Trí Đình cong môi cười, cúi đầu ngậm lấy ngón tay thò ra khỏi cổ áo, vô cùng khiêu gợi liếʍ ngón tay cô, trên khuôn mặt bình tĩnh của Tống Vân Sơ xuất hiện vết nứt, bị biểu lộ sắc tình của anh quấy nhiễu, miệng đắng lưỡi khô, cửa huyệt dần dần tuôn ra một mảnh nhớp nháp ẩm ướt.

Cô không khỏi suy nghĩ, người đàn ông này thật đúng là có bản lĩnh, chỉ như vậy thôi đã có thể khơi dậy du͙© vọиɠ trong cơ thể cô.

Nghĩ đến đây liền cảm thấy có chút buồn cười, cảm thấy mình thật buồn cười, rõ ràng anh chưa làm gì cả, nhưng mình đã có tà niệm với anh rồi, chỉ vừa nhìn thấy anh đã muốn ngủ với anh rồi.

Chẳng lẽ đây chỉ là buông thả phóng túng hay còn có ý nghĩ gì khác, Tống Vân Sơ không dám tìm hiểu.

Chu Trí Đình ôm cô đặt lên giường, hai tay đặt ở bên hông cô, tháo kính ra đặt xuống, không hài lòng vì cô thất thần dưới thân mình nên cắn mạnh vào môi dưới của cô.

Thanh âm của anh khàn khàn, nặng nề thở dốc: "Nghĩ gì thế?"