Chương 39: Nếu không yêu thì đừng nghĩ nữa!

Nghe vậy, Tống Vân Sơ trợn mắt giận dữ nhìn cô ấy.

Không phải cô ấy đã nói sẽ giúp cô giải quyết vấn đề sao? ? ?

"Khụ khụ." Trần Cẩm Di ho nhẹ hai tiếng, có chút chột dạ cười: "Ừ thì, tớ chỉ là cảm thấy, tiểu tiên nữ đơn thuần nhà cậu rốt cuộc cũng đã thay đổi, mà thay đổi lại còn táo bạo như vậy, có chút mới lạ."

"Tớ rất mừng cho cậu!!!"

Nói xong, cô ấy thấy Tống Vân Sơ im lặng, sau đó nghiêm túc nói: "Cậu có yêu anh ta không?"

Đôi mắt đờ đẫn của Tống Vân Sơ khẽ động, cuối cùng cô cũng ngước mắt lên nhìn cô ấy, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Trần Cẩm Di, cô hơi đảo mắt, trong đầu chiếu đi chiếu lại những cảnh tượng về Chu Trí Đình, anh đối với cô tốt như thế nào, lúc anh chăm sóc cô, anh hôn cô...

Cảm thấy đột nhiên rung động, tim đập mạnh như sắp bật ra khỏi l*иg ngực, mặt cô đỏ lên không đúng lúc.

Trần Cẩm Di nhìn lên, cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô ấy lặng lẽ thở dài, hơi có chút thương tâm ai oán: "Ồ, tớ hiểu rồi, cậu lại có người yêu mới, chỉ thấy nụ cười của người mới mà không nghe tiếng khóc của người cũ ~”

Tống Vân Sơ bị bộ dáng nhỏ nhắn nghịch ngợm của cô ấy chọc cười, không nhịn được gõ vào đầu cô ấy: "Cậu đang nói cái gì vậy?"

“Này, tớ đang nói cậu đấy.” Cô ấy ôm lấy cánh tay Tống Vân Sơ, thân thiết dán vào người cô, dùng giọng dịu dàng nói: “Em yêu anh ta đúng không?”

“Nếu yêu thì hãy mạnh dạn theo đuổi anh ta đi, dỗ anh ta, dùng sắc mê hoặc anh ta, tớ không tin anh ta sẽ không ngã vào dưới váy của cậu.”

Tống Vân Sơ trợn mắt, cô...

Nghĩ đến việc lấy sắc dụ hoặc mà Trần Cẩm Di nói...

Cũng không phải là cô chưa từng làm, chẳng lẽ hoả hầu còn không đủ sao?

"Hừ." Trần Cẩm Di âm thầm hừ lạnh một tiếng.

"Nếu không yêu anh ta thì đừng nghĩ nữa, cứ coi như quan hệ bình thường, không đáng nhắc đến.”

"Đợi tớ về nhà nhờ mẹ giới thiệu đối tượng cho cậu nhé."

Tống Vân Sơ thoát khỏi trói buộc của cô ấy, chán ghét nói: "Theo tớ được biết, gần đây dì còn tìm mẹ tớ để tìm đối tượng cho cậu."

"Cũng không phiền dì quan tâm đến chuyện của tớ đâu."

"A a a!!" Trần Cẩm Di u oán nhìn cô, ngã xuống ghế sô pha như quả bóng cao su xì hơi, giống như không còn sức sống co quắp lại, trong miệng phát ra những tiếng rên thống khổ cùng tiếng thở dài.

Tống Vân Sơ lạnh nhạt nhìn, đá cô ấy một cước, dựa trên sự hiểu biết của cô về cô ấy, tuyệt đối không có khả năng chỉ là đơn thuần đến đưa bữa sáng cho cô.

“Đây mới là lý do sáng sớm cậu đến gặp tớ?”

"Haha, cậu muốn tớ nói nhưng vẫn là cậu hiểu tớ."

"Tớ thật sự phục mẹ tớ, hai mươi tám tuổi thì đã làm sao? Cậu có biết gần đây bà ấy đã làm gì không?"

"Vậy mà lại để tớ đi xem mắt. Tớ... một cô gái xinh đẹp như tớ, cần phải đi xem mắt để tìm chồng à? Đang đùa tớ sao?"

"Tớ cũng không biết bà ấy vội cái gì.”

Tống Vân Sơ nghe được giọng nói cằn nhằn của cô ấy, cảm thấy có chút buồn cười, có ý đồ xấu nhắc nhở: "Cậu cũng sắp hai mươi chín rồi phải không?"

"Cậu cậu cậu..." Trần Cẩm Di bỗng nhiên ngồi dậy, trên mặt nhỏ nhắn, tựa hồ muốn khóc nhưng không khóc được, "Cậu không được nói ra tuổi của tớ."

Giờ nghĩ lại, Trần Cẩm Di lớn hơn cô hai tháng.

Hai người ở trên sô pha cãi nhau một hồi, à... là Trần Cẩm Di đơn phương gây sự với cô...

Mãi cho đến khi Tống Vân Sơ chìm vào giấc ngủ, cô mới mơ hồ nghe thấy cô ấy thấp giọng lẩm bẩm: "Mỗi buổi xem mắt gần đây của tớ lúc nào cũng đông đúc, coi như không có gì, thực sự rất phiền phức.”

Tống Vân Sơ đột nhiên cảm thấy may mắn vì bà Cố nhà cô chưa bao giờ yêu cầu cô làm chuyện này ...