Chương 2: Người quen.

Cố Tầm biết Tống Vân Sơ đã đến Mạc Hà, lúc ấy không kịp trở về ăn Tết, Thanh minh mới về.

Chỉ là không nghĩ tới cô gái nhỏ này lại quen biết gia hoả Chu Trí Đình sau chuyến đi Mạc Hà.

“Có chuyện trùng hợp như vậy sao?” Cố Tầm nói thầm.

“Ừm.” Tống Vân Sơ nhàn nhạt đáp lại.

“Đi thôi, bọn họ chắc đã làm xong rồi.” Cố Tầm vỗ vỗ bả vai Chu Trí Đình.

Vợ của Cố Tầm, Mục Nhiễm, đã tổ chức một buổi họp mặt gia đình tại nhà và mời một vài người bạn đến tham dự.

Ban đầu Tống Vân Sơ không muốn đến, nhưng sau khi bị Mục Nhiễm năn nỉ hết lần này đến lần khác, cô không còn cách nào khác đành phải đến.

Mùi thịt nướng thoang thoảng ngoài vườn, quả nhiên sống ở khu biệt thự nghĩa là muốn làm gì thì làm.

Tống Vân Sơ đi phía sau hai người đàn ông to lớn, hai người chân dài, bỏ cô một đoạn xa.

Dưới vọng lâu trong vườn, bạn thân của Mục Nhiễm, bạn thuở nhỏ của Cố Tầm, bạn học đại học... Có rất nhiều người.

“Oa, chú Chu!” Con trai Cố Tầm vừa nhìn thấy Chu Trí Đình liền nhào tới đòi anh ôm ôm.

Cậu bé năm tuổi đặc biệt ấn tượng với chú Chu, lần nào chú đến nhà cũng mua đồ chơi cho cậu, nhưng lâu nay cậu chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy chú trên điện thoại di động của bố nên rất nhớ chú.

Cậu bé Cố Cảnh Tự vòng tay qua cổ chú Chu, âu yếm cọ cọ vào người chú.

Cố Tầm có chút ghen tị, vỗ vỗ cái mông nhỏ của cậu, "Con mới gặp qua chú mấy lần mà đã thân như vậy rồi."

"Anh thật có tiền đồ, lại ăn dấm cùng con trai mình." Mục Nhiễm lên tiếng giễu cợt hắn.

Bạn nhỏ Cố Cảnh Tự vừa cười hắc hắc vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Vân Sơ đang đi vào, cậu hưng phấn hô to: "Cô ơi!!!"

"Vân Sơ tới rồi,"

"Ừm."

Cố Cảnh Tự vùng vẫy trong vòng tay Chu Trí Đình, vươn tay muốn Tống Vân Sơ ôm cậu.

Chu Trí Đình câu môi cười nhạt, nghiêng đầu liếc cậu một cái, "Hiện tại không cần chú Chu nữa sao? Hửm?"

Bàn tay to vỗ mông cậu đem người ra ngoài, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, Chu Trí Đình thu lại nụ cười, mặt không chút thay đổi nhìn đi chỗ khác.

Tống Vân Sơ sửng sốt một hồi, không khỏi nở nụ cười, ôm lấy tiểu gia hỏa, hôn lên mặt cậu một cái, "Con rất nhớ cô sao?"

Đôi chân nhỏ kẹp chặt eo cô, hai tay ôm chặt lấy cổ cô.

Giọng nói trẻ con quay trở lại với cô: "Vâng, con rất nhớ! Con rất nhớ!"

"Nhưng con nặng quá, cô không ôm nổi."

“Do em nuông chiều nó quá.” Mục Nhiễm không chút khách khí "động thủ”.

Tiểu gia hoả hét lên.

"Đói bụng không? Vừa gọi em liền tỉnh sao?"

Mục Nhiễm chỉ vào trà chiều trên bàn bên cạnh, vỗ vỗ cô, bảo cô mau ăn đi.

"Dì Vân Sơ, dì ăn đi.” Con gái của bạn thân Mục Nhiễm mang nho đến cho cô.

Tống Vân Sơ không nói nhiều nhưng cô rất được trẻ em yêu thích, bởi vì cô không chỉ xinh đẹp mà còn có mái tóc dài đen nhánh rất đẹp, được các bé gái đặc biệt yêu thích.

Một đám trẻ con vây quanh cô, ríu rít nói rằng lớn lên chúng sẽ để tóc dài như cô, khi về sẽ không cho mẹ cắt.

Bạn nhỏ Cố Cảnh Tự cảm thấy cô của mình bị cướp, đặc biệt không vui, chạy tới chen vào đám đông, bò lên chân Tống Vân Sơ, ôm cổ cô, vẻ mặt nũng nịu nói: “Không cho phép mọi người cướp cô của tớ!"

Mỗi lần có tiệc tùng với trẻ con là sẽ diễn ra màn kịch kiểu này, phụ huynh ở bên cười đến tận mang tai.

Chu Trí Đình nhìn chằm chằm vào Tống Vân Sơ đang bị lũ trẻ vây quanh, sau đó ánh mắt anh lập tức chuyển sang một nơi khác, nơi mờ mịt không rõ ràng.

Ở đây họ là những người duy nhất không kết hôn và không có con.

Cố Tầm kinh ngạc, "Hai người có mâu thuẫn gì à? Cảm giác rất kỳ quái."

Một câu không đầu không cuối, có trẻ nhỏ ở đây nên Chu Trí Đình không hút thuốc, nhưng cơn thèm thuốc lại nổi lên, anh xoay điếu thuốc trên tay để thỏa mãn cơn thèm.

Đôi mắt khẽ nâng lên, anh khó hiểu nhìn hắn: "?"

"Cậu và Vân Sơ?"

“Lão Chu còn biết Vân Sơ sao?” Có người sáng suốt nghe được ý tứ trong lời nói của Cố Tầm, có chút bát quái.

Chu Trí Đình không muốn đi vào chi tiết, vì vậy anh chỉ trả lời có.

Nhưng bọn họ lại càng hóng hớt.

"Không đúng, hẳn là cậu quen Vân Sơ năm lão Cố kết hôn, phải không?"

"Hai người hẳn là không có..."

"Cậu đang nghĩ gì vậy?” Chu Trí Đình tức giận lườm người đàn ông kia.

"Phòng ký túc xá trường đại học chúng ta chỉ còn cậu chưa kết hôn thôi. Nhanh lên, vợ tôi sắp sinh đứa thứ hai rồi."

“Ừm.” Vừa nói, anh còn rất có hứng thú đùa giỡn, “Nếu không phải ba người mời tôi làm phù rể, có lẽ tôi đã kết hôn từ lâu rồi.”

“Mẹ kiếp!” Ba đại nam nhân đồng thanh nói, hút thuốc lá chép miệng.

...

Tối về, Chu Trí Đình bị Cố Tầm sắp xếp đưa cô trở về.

Lúc đến, cô lười lái xe.

Xe của Chu Trí Đình là một chiếc Audi màu đen rất trầm, Tống Vân Sơ ngồi trong xe, muốn hỏi anh rất nhiều câu nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Chu Trí Đình chỉ nhìn cô một cái từ lúc cô bước vào cửa, thời gian còn lại dường như anh không quen biết cô.

Chu Trí Đình thắt dây an toàn, ngón tay mảnh khảnh với những đốt ngón tay rõ ràng siết chặt vô lăng, Tống Vân Sơ mím môi nhìn tay anh, tay anh rất đẹp, thẳng tắp thon dài, móng tay được cắt tỉa cẩn thận và sạch sẽ.

“Địa chỉ.” Giọng nói trầm khàn vang lên phá vỡ sự im lặng kỳ quái trong xe.

Tống Vân Sơ báo địa chỉ.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cô lựa chọn hỏi anh: "Anh. . . "

Vừa lên tiếng, cô lại dừng lại.

Cô nên hỏi như thế nào?

Lấy chức vị của anh, không có khả năng rời đi.

...

"Trở về, vì sao không muốn gặp tôi?"

Anh biết cô muốn hỏi gì.

Ngữ khí Chu Trí Đình âm dương quái khí, Tống Vân Sơ khó giải thích được nên không trả lời anh.

Vào tháng 4, cô rời khỏi Mạc Hà mà không nói một lời nào, hai người cứ như vậy cắt đứt liên lạc, nếu không xoá WeChat, họ vẫn có thể xem động thái của nhau, nhưng Chu Trí Đình không phải là người thích đăng trên vòng bạn bè, động thái mới nhất là để chia sẻ đôi điều về công việc.

Tống Vân Sơ chỉ có thể nhìn thấy Hứa Miểu trong vòng bạn bè của mình, hai người đều rất ăn ý, không nhắn tin cho nhau.

Người rời đi trước rõ ràng là cô, người nhìn trộm cuộc sống của anh vẫn là cô.

Tống Vân Sơ thật sự không muốn thừa nhận cô yêu anh, ngay từ đầu cô đã không muốn thừa nhận, nhưng vẫn luôn luân hãm.

Lúc đầu giúp đỡ lẫn nhau, dần dần có liên lạc, sau khi liên lạc lại hình thành quan hệ thân mật.

Đó là một mối quan hệ kỳ diệu, hoặc là nói là một tình cảm kỳ diệu...

Mục đích đến Mạc Hà của Tống Vân Sơ, ai biết quá khứ của cô đều biết, nhưng cô không thừa nhận, cô chỉ muốn du ngoạn nơi đó sưu tầm phong cảnh, không có ý gì khác.

Sau khi cô mời Chu Trí Đình đi ăn tối, bọn gặp càng gặp nhau nhiều, họ hiểu nhau hơn, cô biết chức vị của anh, cục trưởng cục thuế địa phương trẻ tuổi và đầy triển vọng. Quê quán anh ở Tề Tề Cáp Nhĩ, anh là người gốc Đông Bắc không nói giọng Đông Bắc, học tại một trường đại học ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp, anh ở lại Bắc Kinh làm việc, sau đó được chuyển đến làm việc ở Mạc Hà.

Sau đó, cô sẽ nhìn thấy anh khi đang phơi quần áo, thường thấy anh dẫn nhân viên dọn tuyết khi vẽ tranh trước cửa sổ sát đất.

Cô nhìn thấy anh, đương nhiên anh cũng vậy.

Lúc thấy cô còn mỉm cười với cô.

Rất nhiều lần, trên giấy vẽ của Tống Vân Sơ đều có bóng dáng của anh, cô không thể không thừa nhận rằng người đàn ông này rất có sức hút, đi móc quần áo, nếu như có thể lừa gạt anh làm người mẫu cho cô.

Cô đến đây đã lâu, cũng không ra ngoài nhiều, bởi vì bên ngoài tuyết rơi quá dày, cho nên mỗi ngày ở nhà cô tùy tiện vẽ vài bức tranh.

Đêm đêm, nhìn người đi đường ngoài cửa sổ, cô phác họa cảnh họ đi dưới tuyết trên giấy vẽ.

Sau khi vẽ rất nhiều, cô vẫn chưa hài lòng.

Càng không hài lòng, cô sẽ càng lo nghĩ và có chút cáu kỉnh.

Cô xuống nhà để mua một bao thuốc lá, nhưng tình cờ, cô gặp Chu Trí Đình ở lối vào cửa hàng tiện lợi.

“Anh Chu?” Cô có chút không xác định.

Người đàn ông đang hút thuốc ẩn nấp trong hiên nhà, cô chỉ có thể nhận ra hình dáng của anh từ những chấm lửa.

Người đàn ông rõ ràng không ngờ sẽ gặp cô ở đây, "Cô Tống?"

Giọng điệu có chút không chắc chắn, mãi đến khi cô bước vào, anh mới nhận ra thực sự là cô.

Mũi của Tống Vân Sơ đỏ bừng vì lạnh, có lẽ là bởi vì vội vàng đi ra ngoài, không mang khăn quàng cổ.

"Đêm hôm khuya khoắt, trời lạnh như vậy ra ngoài làm gì?"

"Mua chút đồ."

Chu Trí Đình búng điếu thuốc trong tay, nhìn cô chằm chằm một lúc, anh rất ít khi nhìn thấy sắc mặt cô dao động quá nhiều, lúc nào trông cũng vắng vẻ.

Bây giờ, cô đáp lại xong liền bước vào cửa hàng.

Chu Trí Đình nhìn thấy qua cửa ra vào và cửa sổ, nhân viên bán hàng mang đến cho cô vài gói thuốc lá dành cho phụ nữ.

Đôi mắt anh dõi theo bóng dáng cô cho đến khi cô đến gần anh.

Ánh mắt anh rơi xuống tay cô, anh hơi nâng cằm lên, "Tâm trạng không tốt?"

Khoé miệng Tống Vân Sơ khẽ nhếch, lắc đầu.

Chu Trí Đình chép miệng một cái, đầu lưỡi nhìn chằm chằm quai hàm, trầm thấp cười nói: "Đi thôi, trời tối, tôi đưa cô trở về."

Cửa hàng tiện lợi không quá xa, cũng không quá gần, dù sao cũng là ra khỏi tiểu khu, lại là nửa đêm.

Bên tai là tiếng bước chân trên tuyết sột soạt, Tống Vân Sơ rụt cổ hỏi anh: "Anh Chu vừa mới tan sở à?"

"Ừ, dạo này hơi bận."

“Vậy tôi làm phiền anh sao?” Bước chân không dừng lại.

“Không sao.” Chu Trí Đình thấp giọng nói, “Tôi ở cách đây không xa.”

Không xa chính là ở gần đây.

Hai người quen nhau đã lâu, nhưng cô không biết anh sống ở đâu, nhưng cô thường xuyên nhìn thấy xe anh lướt qua cửa sổ nhà cô.

“Vậy anh muốn đi lên ngồi không?” Tống Vân Sơ nhìn anh khi hai người đứng ở dưới lầu.

Chu Trí Đình cho hai tay vào túi áo khoác lông vũ, anh ngước đôi mắt sâu thẳm khi nghe thấy lời này, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc thoáng qua.

Anh nói, "Hửm?"

Cuối cùng Chu Trí Đình cũng lên theo cô, lần trước anh đến là khi đưa cô đi mua đồ dùng hàng ngày, trong nhà không bừa bộn cũng không ngăn nắp.

Bây giờ căn phòng đã được cô ấy dọn dẹp gọn gàng như một ngôi nhà, ngoại trừ những tờ giấy vẽ nằm rải rác bên cửa sổ sát đất.

Anh đến gần thưởng thức một phen, bức tranh đẹp tuyệt vời. Trên giá vẽ là những bức tranh của cô chưa cất đi, đó là bức tranh sinh động về những ngôi nhà với khói bếp ở phương Bắc, trong đó có những đứa trẻ chơi trên tuyết, một ông già hút thuốc và những người phụ nữ đang ngồi và trò chuyện cùng nhau... thật đẹp!

Đó là bức vẽ bằng bút chì của cô, thứ được đặt trong góc là bức tranh sơn dầu của cô.

Ánh mắt anh rơi vào bức tranh mà anh không thể hiểu được, có những ngọn núi và cảnh hoàng hôn...

Tống Vân Sơ từ trong bếp đi ra với vài lon bia trên tay, giải thích với anh: "Đó là bức tranh sơn dầu, "Hoàng hôn trên núi vàng""

Có một bộ ấm trà trên bàn trà của cô, cô thuận tiện pha trà.

Anh hỏi cô, "Họa sĩ?"

“Ừ.” Cô đáp lại anh, một mình pha trà.

“Vẽ rất đẹp!” Anh trầm trồ.

Tống Vân Sơ cũng không coi trọng, nhẹ giọng đáp lại anh: "Cũng bình thường thôi!"

Bây giờ cô cảm thấy mọi thứ cô vẽ đều bình thường.

“Uống trà đi.” Cô rót cho anh một tách trà, nhưng cô lại mở một lon bia và châm một điếu thuốc.

Cô không biết nhiều người ở đây, người cô thân nhất chính là người đàn ông ngồi bên cạnh cô lúc này.

"Nếu không anh đừng uống trà mà uống bia với tôi."

“Nói cho tôi biết, có chuyện gì.” Anh có thể nhìn ra tâm trạng cô không tốt, hiện tại anh rất sẵn lòng làm thính giả của cô.

Cảm giác thật lạ, chỉ là không muốn thấy cô buồn.