Chương 20: Anh không làm gì đâu! (hơi H)

Lúc Chu Trí Đình kết thúc tiệc rượu trở về, Tống Vân Sơ đã ngủ thϊếp đi.

Khắp người nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, anh cẩn thận bước vào phòng tắm, tắm rửa một cái. Khi đi ra, anh nhìn thấy cô gái xinh đẹp nằm trên giường trở mình, trái tim không khỏi đập lỡ nhịp, xích lại gần nhìn cô đang ngủ ngon lành, anh suýt nữa đã quấy rầy cô.

Chu Trí Đình vén chăn ngồi lên giường, hai tay để sau đầu. Nghĩ đến chuyện đêm nay, anh đã uống rất nhiều rượu, không say nhưng hơi ngà ngà say.

Cố Thanh Sơn hỏi anh khi nào trở về thủ đô?

Chu Trí Đình nhất thời có chút mê mang, lúc ấy không trả lời hắn, nhưng bây giờ liếc nhìn người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh, trong lòng anh đã có đáp án.

Thân thể hai người cách nhau rất gần, Tống Vân Sơ tìm nguồn nhiệt tiến lại gần tựa đầu vào ngực anh, hai tay đặt ở trên cơ bụng, hai chân ngược lại rất an phận.

Anh cười khẽ thở dài, vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đầu cô thân mật hôn lên tóc cô.

Tống Vân Sơ trong lúc mê man cảm nhận được hơi thở của người đàn ông, hai tay ôm eo anh càng lúc càng siết chặt, cọ xát mặt, nhỏ giọng nói: "Anh đã về rồi!"

"Ừm!” Trong mắt Chu Trí Đình luôn mang theo ý cười, nhẹ nhàng vuốt tóc của cô.

Toàn thân Chu Trí Đình nóng bừng, cô ôm một hồi lại không muốn ôm nữa, giãy giụa dời đi. Chu Trí Đình không thuận theo ý cô, cánh tay anh ôm cô ngày càng dùng lực, càng siết chặt hơn, Tống Vân Sơ hoàn toàn không thể thoát ra.

"Làm gì?"

"Em nóng." Tống Vân Sơ giễu cợt!

“Nóng thì cởϊ qυầи áo ra.” Vừa nói, anh vừa đưa tay kéo bộ đồ ngủ của cô.

Tống Vân Sơ chống tay lên ngực anh, dùng sức để ngăn anh lại.

"Em không muốn."

Nhưng không có tác dụng gì, sức lực kia đối với Chu Trí Đình mà nói thì không đủ.

“Phụ nữ nói không muốn chính là muốn.” Giọng điệu của Chu Trí Đình mang theo một tia cười xấu xa, ghé vào tai cô thì thầm, mặt đỏ bừng.

Cả người lại bị anh ôm lấy, Chu Trí Đình di chuyển xuống dưới, hơn nửa vòng eo của cô lộ ra ngoài chăn, anh dùng hai tay giữ lấy hai cục thịt tròn trịa mềm mại trước ngực cô, bộ ngực bị anh nhẹ nhàng bóp nắn tràn ra giữa các kẽ ngón tay.

Hai tay Tống Vân Sơ đặt ở trên vai anh, kìm lại tiếng rêи ɾỉ sắp bật ra. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn mờ nhạt yếu ớt từ phòng tắm chiếu vào, cúi đầu xuống, cô có thể nhìn thấy ánh mắt tươi cười ẩn tình của anh!

Trùng hợp lúc này Chu Trí Đình cũng ngẩng đầu nhìn cô, khoảng cách giữa hai người chỉ là cô cúi đầu xuống là có thể hôn môi đối phương. Độ cong của khóe miệng anh tiếp tục kéo dài, nụ cười của anh hôm nay rạng rỡ và quyến rũ lạ thường!

“Cởi ra, được không?” Anh nhẹ giọng năn nỉ cô.

Trái tim Tống Vân Sơ đột nhiên thắt lại, đột nhiên lỡ nhịp, bị ánh sáng trìu mến trong mắt anh xuyên qua, không khỏi cho rằng anh nhất định đang say.

Nếu không thì tại sao anh lại mê người như vậy, mê người đến mức cô muốn hôn anh.

Còn nguy hiểm như vậy...

"Cởi ra ôm anh đi, em sẽ không nóng nữa, anh không làm gì đâu."

Lời này ai mà tin được...

Áo của Tống Vân Sơ đã bị cởi ra trước khi cô định thần lại, cho đến khi tay anh chộp vào lưng quần của cô, cô mới phản ứng lại.

Nắm lấy tay anh, tức giận: "Chu Trí Đình!!!"

"Em không muốn."

“Ừm, anh biết mà.” Đáp lại động tác không ngừng, giọng nói mềm mại không có chút lực uy hϊếp nào.

Chiếc quần ngủ được kéo đến đùi, nhấc chân giẫm lên quần, lột nó ra. Trong tích tắc, Tống Vân Sơ đã khỏa thân ngay trước mắt anh.

Ôm cơ thể mịn màng và mềm mại trong ngực, Chu Trí Đình không ngừng hung hăng, không ngừng dùng lòng bàn tay xoa xoa da thịt trên người cô, chơi đến quên cả trời đất!

Bộ ngực của Tống Vân Sơ bị ép sát vào nhau, đầṳ ѵú dán chặt vào l*иg ngực cường tráng của anh, Chu Trí Đình chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ màu đen, da thịt va chạm vào da thịt mang đến một chút tê dại, một chút mát lạnh!

Cắn chặt môi dưới, cô cố nhịn tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn sắp bật ra khỏi miệng.

Chu Trí Đình không làm gì đúng như anh nói, nhưng điều này ...

Không làm gì còn khó chịu hơn là làm mọi thứ.

Cô bị anh ôm chặt trong lòng, cô rõ ràng nhận thấy những thay đổi dưới thân anh.

Nhưng Chu Trí Đình tựa như đã quyết tâm giữ lời hứa.

Khiến tim phổi Tống Vân Sơ nát bấy, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng rỉ ra, cô chỉ có thể cẩn thận véo anh một cái, không cho anh phát hiện, lỡ anh phát hiện ra lại tát vào mặt mình thì sao? ? ?

Nghĩ như thế này lại khó chịu không thể giải thích được ...

Hai người nằm một lúc lâu, Chu Trí Đình đột nhiên đứng dậy, kéo rèm cửa trước mặt ra. Khi anh đứng dậy, biên độ động tác hơi lớn, vén một nửa chăn ra, thân thể trần trụi của cô hoàn toàn lộ ra ngoài.

Con ngươi của Tống Vân Sơ run lên, cô kêu lên: "Anh làm gì vậy?"