Chương 18: Từng gặp nhau!

[ Giúp tớ mua đồng hồ nam, / Hình ảnh ]

[ Có cẩu tử à? ] Bạn tốt Trần Cẩm Di trả lời trong vài giây.

[ Cậu đừng quản. ]

Sau khi Tống Vân Sơ trả lời tin nhắn này, cô định tắt điện thoại. Nhưng điện thoại liên tục rung lên, Trần Cẩm Di không ngừng oanh tạc cô.

[ Tớ nói cho cậu biết, nếu cậu lấy chồng xa, tớ sẽ không thể ở bên cậu. ]

[ Cậu kết hôn, tớ cũng sẽ không đi tham dự. ]

[ Ngay cả khi cậu sinh con, tớ cũng sẽ không đi thăm cậu. ]

[ Tùy cậu đấy! ]

Nhìn tin nhắn trên màn hình, Tống Vân Sơ không khỏi nở nụ cười.

Đã trả lời [ Cậu lo lắng quá rồi! ]

Thu dọn đồ đạc xong, lúc này Chu Trí Đình mới gọi tới.

"Chuẩn bị xong chưa? Anh ở dưới lầu."

"Vâng."

Đã hứa với Tống Vân Sơ, sẽ đưa cô đi xem cực quang cuối cùng đã trở thành sự thật vào ngày hôm nay.

Gió lạnh tuyết rơi quất vào mặt, Tống Vân Sơ vùi đầu cực thấp, cả khuôn mặt vùi vào trong khăn quàng cổ, giống như một con sóc nhỏ đáng yêu.

Chu Trí Đình mỉm cười, ánh mắt dịu dàng dõi theo bóng dáng cô.

Tống Vân Sơ lên

xe, cởi bỏ bộ quần áo dày cộp, đặt túi xách lên băng ghế sau, cô định qua đêm ở đó nên mang theo một ít đồ vệ sinh cá nhân.

Chớp chớp mắt, xoa hai tay vào nhau, đặt ở bên miệng hà ra từng hơi, khẽ lẩm bẩm: "Lạnh quá!"

Chu Trí Đình nhìn cô, trong mắt hiện lên nụ cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu cô, khẽ thở dài: "Em đấy!"

Anh lấy trà sữa đặt vào tay cô, nói: "Còn nóng thì uống đi."

Bàn tay khô nóng áp sát khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô, xoa xoa: "Có ấm hơn không?"

Tống Vân Sơ mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, cắn ống hút, thấp giọng lẩm bẩm: "May là không có trang điểm."

Giọng nói rất nhỏ vẫn lọt vào tai người đàn ông, anh đưa ngón tay xoa nhẹ chóp mũi, rồi lại nở nụ cười.

Anh trầm giọng nói: "Đi thôi!"

Chiếc SUV màu đen trầm thấp đi trên con đường trắng muốt, lái ra khỏi thành phố, tiến vào rừng bạch dương, thỉnh thoảng vài tia nắng xuyên qua rừng cây chiếu vào mặt cô qua cửa sổ xe, khóe miệng Tống Vân Sơ vô thức cong lên một nụ cười nhàn nhạt!

Chu Trí Đình luôn yên lặng lái xe, trong xe đang phát bài "Rừng bạch dương", tiếng hát du dương trầm bổng kèm theo tiếng "tách tách" máy ảnh của Tống Vân Sơ, thỉnh thoảng thanh âm cảm thán và tán thưởng của cô lại truyền vào đôi tai của anh, trong lúc vô tình, ánh mắt nhìn thoáng qua người phụ nữ đang mỉm cười trong gương chiếu hậu của ô tô.

Anh nhịn không được, khóe miệng nhếch lên , ngón tay gõ gõ vô lăng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ dị, cảm thấy giờ phút này vô cùng mỹ lệ!

Khi Tống Vân Sơ nghiêng đầu, cô bắt gặp nụ cười vô cùng vui vẻ của anh, ngay lập tức đem khuôn mặt đẹp trai và dịu dàng của anh vào máy ảnh.

Chu Trí Đình chú ý tới, ho một tiếng, khóe miệng nhếch lên, ngữ khí trầm thấp nhàn nhạt: "Chụp lén anh kìa!"

Tống Vân Sơ vô thức cong lông mày: "Nào có, rõ ràng là em quang minh chính đại chụp mà."

Chu Trí Đình không nhịn được cười ra tiếng.

Anh cười rất đẹp, tiếng cười của anh như gió thoảng qua tai cô, nhẹ nhàng vuốt ve cô. Tống Vân Sơ đột nhiên đỏ mặt, yên lặng quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lúc này khóe miệng bất giác cong lên, vô luận như thế nào cũng không ngăn được.

Nơi ở là một homestay được sửa lại từ một ngôi nhà cũ, chủ của homestay là bạn học của Chu Trí Đình, cao 1m89, rất nhiệt tình và đẹp trai!

Cũng vào lúc này, Tống Vân Sơ mới biết anh và anh họ Cố Tầm là bạn học cùng lớp.

"Nếu nói như vậy, tại sao năm anh họ em kết hôn, chúng ta lại không gặp nhau?"

Căn phòng nóng bức, Tống Vân Sơ vừa nói chuyện vừa đặt đồ lên giường.

Chu Trí Đình rót nước cho cô, cười nói: "Từng gặp qua."

"Vậy tại sao em không để ý đến anh?"

Chu Trí Đình sửng sốt, cười nói: "Lúc đó anh là phù rể."

“Thật sao?” Tống Vân Sơ kinh ngạc, “Em thật sự không có ấn tượng gì.”

Làm sao có thể có ấn tượng, người đứng cạnh cô khi đó là người có thể khiến cô hạnh phúc...