Chương 12: Tại sao con phải đi chịu khổ...

“Bận chứ.” Hứa Miểu buồn bực, “Đặc biệt là viên chức nhỏ giống như bọn em bận rộn nhất, mỗi ngày đều làm việc lặt vặt, mỗi ngày chạy theo bọn họ, sau đó còn bị mắng.”

Tống Vân Sơ lần đầu nghe thấy vậy, không thể nhịn cười.

Cô dường như chưa bao giờ trải qua việc bị mắng mỏ. Kể từ khi tốt nghiệp đại học, cô bắt đầu tự lập nghiệp, kiếm sống bằng nghề vẽ tranh. Cô cũng không thể cảm nhận được thống khổ của Hứa Miểu, nghe cô ấy nói như vậy, cô có chút kinh ngạc.

Vừa ăn vừa nghe cô ấy phàn nàn về sự nghiêm khắc, “hung dữ” của Chu Trí Đình, không hiểu sao lại thấy thú vị.

Cô không khỏi thắc mắc, dáng vẻ Chu Trí Đình tức giận trong công việc sẽ trông như thế nào, có giống với lúc anh tức giận rời khỏi nhà cô ngày hôm đó không?

Sau khi phàn nàn, Hứa Miểu cảm thấy sảng khoái. Cuối cùng, cô ấy nói với Tống Vân Sơ rằng cô ấy phải đi du ngoạn, nhưng tại sao cô ấy lại cảm thấy những gì mình nói cũng vô ích thôi ...

Làm thế nào mà chị gái tiên nữ sợ lạnh lại đến nơi cực bắc này?

Haizz, không hiểu nổi thú vui của tiên nữ.

...

Hứa Miểu rời đi không bao lâu, Tống Vân Sơ muốn trở về ngủ tiếp, lại nhận được điện thoại của mẹ.

"Sơ Sơ, sắp hết năm rồi, khi nào thì về nhà?"

Tống Vân Sơ nghe vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không hiểu sao khó chịu, đáp: "Mẹ, Tết năm nay con không về nhà."

Mẹ Tống ở đầu bên kia điện thoại nhất thời cảm thấy trước mắt tối sầm, khí huyết dâng trào, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng: "Con gái, con đây là muốn làm gì?"

Các con đã lớn như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ đón Tết trước mặt bọn họ.

Tống Vân Sơ có chút bất đắc dĩ: "Qua năm mới con sẽ trở về."

Nói xong, cô dừng một chút, ngữ khí cực kỳ nhẹ nói: "Cũng không tới nữa."

"Con gái, con là đứa trẻ được ba mẹ cưng chiều, ba mẹ đã bao giờ để con chịu ủy khuất chưa? Tại sao con phải đi chịu khổ..."

Dường như có những tiếng nức nở vô tận trong giọng nói của mẹ Tống ...

Cả ngày sau khi cuộc điện thoại kết thúc, tâm trạng của Tống Vân Sơ u ám đến nỗi cô không thể vẽ tranh.

Trời tối dần, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn lờ mờ. Cô đang đi quanh phòng như một cái xác không hồn, một giây trước nghĩ về điều gì đó, giây tiếp theo liền quên ngay.

Cầm chiếc cốc, cô ngửa đầu uống một ngụm. Cô tựa vào bàn ăn, hít một hơi thật sâu một hồi lâu, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của mình.

Cuối cùng, làm một bát mì ăn liền cho mình, giải quyết bữa tối một cách qua loa. Rửa mặt lên giường đi ngủ, tắt điện thoại, chặn tất cả các sự kiện xấu.

Ngủ đến nửa đêm, cô chợt tỉnh giấc vì lạnh.

Bật đèn lên, cô phát hiện bệ cửa sổ kết đầy vụn băng, toàn bộ phòng đều bị hơi lạnh tiêm nhiễm, từ đầu đến cuối đều lạnh thấu xương, Tống Vân Sơ vì lạnh mà răng run, cả người run lẩy bẩy.

Cô vội vàng thay quần áo, ra khỏi phòng ngủ kiểm tra thì phát hiện hệ thống sưởi trong nhà đã bị hỏng.

Lúc này Tống Vân Sơ chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, đại não phập phồng lên xuống.

Ngay cả ông trời cũng chống lại cô, cô xoa mặt lấy điện thoại ra tìm Hứa Miểu.

Nhìn thời gian đã rất muộn, cô không muốn làm phiền cô gái nhỏ.

Cuối cùng, cô chỉ có thể gọi Chu Trí Đình.

Khi bắt máy, anh biết đó là cô, nhưng anh không nói gì.

L*иg ngực Tống Vân Sơ như bị thứ gì đó chặn lại, ngột ngạt, cắn chặt răng, yếu ớt nói: "Máy sưởi nhà em hỏng rồi."

Tống Vân Sơ vừa nói xong, Chu Trí Đình liền cúp điện thoại, nhưng vẫn không nói lời nào, cô cũng không xác định anh có tới hay không.

Quấn mình trong chăn cuộn tròn trên sô pha, lúc này cô thực sự cảm thấy ủy khuất, đồng tử rưng rưng,

nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Mãi đến khi cửa bị gõ vang, cô mới hoàn hồn, dùng tay lau loạn vết nước trên mặt, vội vàng đi mở cửa.

Chu Trí Đình đứng ở cửa thở phì phò, trên đầu, trên quần áo dính đầy tuyết. Lúc này anh đang đứng trước mặt cô với toàn thân bốc hơi nóng, Tống Vân Sơ hô hấp gấp gáp, nước mắt đã kìm được lại tiếp tục trào ra khi nhìn thấy anh.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, thời gian như ngừng trôi. Một giây sau, Chu Trí Đình duỗi cánh tay dài ra, vòng eo được người đàn ông ôm lấy. Bàn tay to chụp lấy gáy cô, trực tiếp nghiêng đầu ngậm lấy môi cô, tiến quân thần tốc, đầu lưỡi miêu tả cánh môi người phụ nữ. Ôm lấy cơ thể cô trong ngực, anh truyền hơi ấm cho cô từng chút một!