Tam công tử nhà họ Đàm xích mích với gia đình, thiếu chút nữa là cha con tuyệt giao. Chuyện này được lan truyền sôi nổi, lại nghe rằng nguyên nhân rất hoang đường, là vì một con "chim"? Có người bàn tán: "Chắc đó là một con chim rất quý." Đàm Yến Tây cười nói: "Chẳng phải vậy sao, giam trong l*иg không được, dỗ dành cũng chẳng xong." Chu Di lặng lẽ liếc mắt nhìn anh. - Tuyết rơi trên nền trời u ám, Đàm Yến Tây đứng trước cửa sổ, yên lặng thật lâu. Có người đến hỏi, anh nói: "Chim sơn tước xanh* của tôi bay mất rồi." Trời này lấy đâu ra chim sơn tước? Anh chỉ cười không nói lời nào. "Tôi là người cuối cùng trên con đường em bước Là mùa xuân lần cuối, là trận tuyết sau cùng Là một cuộc chiến cuối, để không còn phải chết Và chúng ta đây, thấp hơn tất cả, mà cũng cao đến tận cùng.” - Paul Éluard ** --- Chú thích: * Chim sơn tước xanh: còn gọi là bạc má lưng xanh, bạc má bụng vàng, tên khoa học Parus monticolus.
** Trích Bài thơ Phénix (1951) trong tập thơ cùng tên của Paul Éluard. Dịch từ nguyên bản tiếng Pháp với khổ thơ 4 câu, trong văn án chỉ có 3 câu đầu. # Editors nhắn gửi: Nam nữ chính đều có quá khứ, sau khi gặp nhau thì chỉ có nhau. Nam chính lãng tử quay đầu. Nữ chính tỉnh táo không ngây thơ. Truyện có ngược có ngọt, rất rất sủng và ngập tràn cơm tró, hãy tin bọn mình XD