Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Bác Sĩ Tư Nhân Của Bá Tổng Bệnh Tật

Chương 1: Xuyên thành bác sĩ tư nhân

Chương Tiếp »
Rạng sáng, mưa rơi từng giọt to xuống đường quốc lộ, một chiếc xe hơi lẳng lặng ngừng ven đường.

Trong bóng đêm, trời mưa rất lớn, màn mưa dày đặc nối thành một tấm rèm, nhựa đường nổi không ít bọt nước, ào ào không ngừng. Chiếc xe cô độc giữa trời mưa to, thân xe bị giọt mưa kịch liệt gõ lên.

Đường quốc lộ rộng lớn, nửa ngày cũng không thấy một chiếc xe đi ngang qua, chứ đừng nói bóng người.

Bất đồng với cảnh tượng mưa to tầm tã ngoài xe chính là không khí bên trong xe cực kỳ yên tĩnh.

Một người lẳng lặng ngồi trên ghế lái, thân thể thanh niên rũ xuống, nằm sấp trên tay lái. Bởi vì mặt chôn sâu nên không rõ sắc mặt nhưng có thể nhìn ra tư thế không nhúc nhích phán đoán người này ngủ rồi.

“Ưʍ...”

Bỗng chốc, trong xe yên tĩnh vang lên tiếng rên ẩn nhẫn.

Hứa Tích Lưu cau mày chậm rãi ngồi dậy, mới vừa cử động bắp chân và cánh tay đã truyền đến tê mỏi, thân thể đột nhiên cứng đờ. Đợi một lát mới bình thường lại, mờ mịt cử động thân thể.

“Cái quỷ gì đây...”

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi liên miên truyền vào lỗ tai, cộng thêm cảnh tượng trong ánh mắt, Hứa Tích Lưu nhất thời sững sờ ở tại chỗ.

Đây là đâu?

Cậu ở... Trong xe?

Bên ngoài mưa to?

Hứa Tích Lưu giật mình lấy lại tinh thần, vội vàng quay đầu nhìn bên ngoài, lọt vào trong tầm mắt là nước mưa làm mờ cửa kính, căn bản nhìn không rõ bên ngoài. Chỉ có cần gạt nước phía trước liên tục hoạt động, bản thân lúc này đang ngừng trên một quốc lộ xa lạ không bóng người.

Không phải cậu đang ở bệnh viện sao?

Trong đầu nhảy ra suy nghĩ, giây tiếp theo đã bị ký ức lật đổ.

Không đúng, cậu đã chết đột ngột.

Tuy rằng vừa rồi còn ở bệnh viện, chăm chăm nhìn vào máy tính. Bởi vì liên tục ba ngày tham dự hạng mục y khoa, thân thể quá tải, trong lúc sửa sang tài liệu, trước mắt tối sầm bất tỉnh.

Cậu nhớ rõ cảm giác máu không lên não đình trệ nơi trái tim.

Cho nên, tuyệt đối không phải ảo giác.

Nếu đã chết đột ngột, sao lại ở đây?

Chẳng lẽ đây là trên đường đến thiên đường?

Hứa Tích Lưu ngồi yên vài giây, chú ý tới ánh sáng dưới chân, cậu nhìn qua phát hiện di động rơi dưới sàn xe. Màn hình di động sáng lên, màn hình nhảy lên một cái tên lạ, có thể là ấn nút tắt âm, điện thoại không có tiếng chuông. Rất nhanh đã tắt sau đó đầu bên kia gọi lại, hình như rất cấp.

Bên cạnh di động còn có gọng kính vàng, Hứa Tích Lưu nhặt lên, thuận tay đeo kính trên mũi, cầm di động, ánh mắt dừng trên màn hình “Chung quản gia” rồi nhấn nút nghe.

“Alo.”

“Bác sĩ Hứa!”

Âm thanh đầu bên kia già nua nhưng không có cảm giác suy yếu, đại khái là chờ điện thoại lâu có chút khó thở nôn nóng, vội vàng nói: “Đến đâu rồi? Sao không nghe điện thoại, tình huống tiên sinh không tốt, hiện tại bệnh tình càng thêm nghiêm trọng...”

Tiên sinh?

Ai nha?

Hứa Tích Lưu chậm chạp chớp mắt, mờ mịt hỏi: “Hắn... Thế nào?”

“Còn có thể thế nào!” Đối phương hận rèn sắt không thành thép: “Tiên sinh không chịu uống thuốc, cơm cũng chưa ăn, thân thể vốn không khỏe, hôm nay người Tần gia lại tới đây một chuyến, không biết tặng thứ gì kí©h thí©ɧ tiên sinh phát bệnh, hơn nữa trời mưa to, càng là dậu đổ bìm leo....”

Tốc độ nói trong điện thoại rất nhanh, mặc dù nghe hơi hàm hồ nhưng Hứa Tích Lưu nghe người bên kia lải nhải nắm được từ ngữ mấu chốt.

Tần gia? Phát bệnh?

Dời điện thoại xa lỗ tai, cẩn thận nhìn tên người gọi: Chung quản gia.

Rất quen thuộc...

Giống như gặp qua ở đâu.

Không đợi nghĩ ra được cái gì, trong nháy mắt, rất nhiều ký ức đột nhiên không kịp phòng ngừa dũng mãnh xông vào trong đầu, cậu kêu lên một tiếng, suýt rơi di động.

Tần gia, Tần Li.

Hứa Tích Lưu đã biết tại sao thấy quen thuộc.

Đồng nghiệp cho cậu xem qua một quyển tiểu thuyết đam mỹ cẩu huyết, đây chính là diễn biến cốt truyện!

Trong tiểu thuyết, vai chính công Tần Li làm mưa làm gió phía sau màn, giai đoạn trước chịu đựng nhiều tra tấn. Vai chính công không chỉ có mỗi bệnh bao tử đau đầu kinh điển của bá tổng, hơn nữa phương diện tinh thần còn có vấn đề không nhỏ, hàng năm mất ngủ, cho nên tính cách tối tăm bất thường, chờ đợi vai chính thụ như ánh mặt trời tới cứu vớt.

Chỉ nhiêu đó không đủ hấp dẫn lực chú ý của Hứa Tích Lưu, khiến cậu chân chính cau mày đọc hết là do trong truyện có một người trùng tên trùng họ với cậu, bác sĩ tư nhân chuyên chữa bệnh cho vai chính công!
Chương Tiếp »