Chương 9

Ăn cơm xong, Dư Ngải rất tích cực, lập tức lái xe về thu dọn hành lý.

Cố Nhất đưa Nghê Tuý lên tầng chọn phòng: “Tầng hai có bốn phòng ngủ, tớ và Từ Dương một phòng, Chu Gia Minh và Tô Tử Hàm một phòng, cậu có muốn ở tầng hai không?”

“Không cần đâu.” Nghê Tuý không muốn làm kỳ đà cản mũi, không do dự mà từ chối, cô không dừng lại ở tầng hai mà bước lên cầu thang lên tầng ba.

“Tầng ba có hai phòng ngủ, một phòng chiếu phim. Kỳ Ngôn ở phòng ngay bên cạnh.”

Nghê Tuý gật đầu, mở cửa phòng ngủ đầu tiên bên tay trái.

Trong phòng được trang trí một màu trắng sữa, sạch sẽ và dịu nhẹ, trên sàn gỗ đặt chiếc thảm lông ngỗng tròn, có phòng thay đồ riêng biệt và phòng tắm, ngoài phía cửa sổ sát đất còn có một hiên nhìn ra toàn cảnh, bên ngoài là cây xanh tươi tốt, chân trời phồn hoa, ánh sáng màu vàng kim lấp lánh phản chiếu trên biển xa.

Nghê Tuý đứng trên hiên nhìn ra, hai khuỷu tay dựa vào lan can: "Tớ chọn phòng này.”

Cố Nhất nhìn mái tóc xoăn màu hạt dẻ bị gió thổi bay lên rồi hạ xuống, vươn tay ôm lấy vai cô: “Một lát nữa về nhà dọn hành lý đến nhé?”

Nghê Tuý nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần 9 giờ tối: “Để ngày mai đi, hôm nay không kịp nữa rồi.”

Cố Nhất nghiêng đầu, nhăn mày nhìn cô: “Không phải là đang nghỉ ngơi sao?”

Cô cười: “Cậu còn không rõ tớ à? Tớ không thể ngồi yên được, tớ sẽ tự điều chỉnh, cậu đừng lo.”

Cố Nhất thở một hơi dài: “Uống ít thôi đó nha.”

Cô đưa tay làm dấu OK: “Cậu đem hành lý qua đây chưa?”

Cố Nhất gật đầu: “Mỹ phẩm và đồ trang điểm đều có đủ, chúng ta đều dùng cùng một hãng này, nếu cậu thấy phiền thì ngày mai không cần đem theo.”

“Được, đi xuống đi.”

Hai người đi xuống lầu, nghe thấy tiếng đánh bi-a và tiếng nhạc từ gian phòng vọng lại.

Cố Nhất cầm cánh tay Nghê Tuý, kéo cô về hướng này: “Chúng ta đi xem xem.”

Đẩy cửa ra, Từ Dương ngồi khoanh chân trên chiếc ghế sofa đơn, Kỳ Ngôn đứng bên cạnh bàn bi-a, đang thoa phấn lên cây gậy bi-a, bài Remix được mở với âm lượng rất nhỏ.

Bi-a kiểu Trung Quốc, có lẽ là Từ Dương đánh đầu tiên, trên bàn bi-a chỉ còn ba quả cầu toàn sắc.

Kỳ Ngôn thoa xong phấn vào cây gậy bi-a, cúi người xuống, không do dự hạ một gậy, tiếng va chạm của bi-a vang lên, có quả bị rơi vào lỗ, anh vòng qua bên kia bàn, cúi người chuẩn bị cho cú đánh tiếp theo.

Phòng chơi chỉ có hai chiếc ghế sofa, Từ Dương đứng dậy, lịch sự nhường chỗ cho hai cô gái, đi đến bên chiếc ghế cao tại quầy bar ngồi xuống.

Chưa đến năm phút, Kỳ Ngôn đánh vào số tám đen, một cú đánh dọn sạch toàn bộ.

Từ Dương cười nhìn anh ta: “Có cần phải như vậy không? Hai ván đều làm gọn bằng một cú.”

“Có muốn chơi không?” Kỳ Ngôn để một tay trong túi, đặt cây gậy bi-a lên giá dựng gậy bi-a phía sau lưng.

Từ Dương nhìn hai cô gái: “Có muốn chơi vài ván không?”

Cố Nhất cười: “Em không học cái này, nhưng cô ấy thì khá giỏi đó.”

“Thật sao?” Từ Dương đi tới, lấy một cây gậy bi-a từ giá gậy bi-a, đưa cho Nghê Tuý: “Vậy thì đè bẹp cậu ta đi.”

Nghê Tuý đứng dậy, nhận cây gậy, nhìn Kỳ Ngôn: “Chúng ta chơi hai ván nha?”

Kỳ Ngôn gật đầu.

Hai người lần lượt lấy những quả bóng trong túi đặt lên bàn, Kỳ Ngôn sắp xếp các quả cầu, cuối cùng đặt quả cầu trắng vào vị trí, sau đó đút tay vào túi quần, lùi hai bước về phía bên cạnh bàn, hất cằm ra hiệu: “Cô mở màn đi.”

Quyền mở bóng trong bi-a kiểu Trung Quốc rất quan trọng, ý tứ của Kỳ Ngôn rất rõ ràng.

Nghê Túy cười, hứng thú nhìn anh: “Đặt cược thêm không?”

“Cược cái gì?”

“Như thế này đi.” Nghê Tuý đặt tay phải lên mép bàn...