Chương 20

Nơi này cách bờ biển có chút xa, Nghê Túy không muốn làm phí thời gian của anh ấy, " Không cần đâu. Tôi gọi xe về là được rồi."

Cô vẫn luôn duy trì khoảng cách như vậy. Lục Sâm mím môi nói: "Vậy khi nào mua được vé máy bay tôi sẽ nói cho em biết."

Nghê Túy gật đầu.

Hồi ức

Nghê Túy trở lại biệt thự. Buổi sáng nay cô dậy quá sớm nên giờ có chút mệt muốn đi ngủ. Cô đang cầm cốc nước đi lên phòng thì chạm mặt Kỳ Ngôn từ trên lầu đi xuống.

Một tay anh đang đút trong túi. Anh vốn dĩ đã cao 1m86 mà bây giờ còn đứng cao hơn cô hai bậc thang, từ trên nhìn xuống cô, "Cô uống rượu sao?"

Cô bỗng sửng sốt, nghiêng đầu ngửi thử ống tay áo cũng không ngửi thấy mùi rượu nào lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, ý đồ ngầm thừa nhận.

Kỳ Ngôn im lặng hai giây rồi lại hỏi cô: "Cô đã uống thuốc chưa?"

"Tôi vẫn chưa uống."

Anh bất đắc dĩ nói: "Nếu cô uống rượu rồi thì đừng uống thuốc nữa."

Nghê Túy gật đầu rồi đi lên phòng.

Gần tới bữa tối đám Cố Nhất mới trở về. Mọi người ngồi xung quanh bàn ăn.

Chu Gia Minh nhìn Kỳ Ngôn đang ngồi ghế chủ tọa, "Cậu đã giải quyết hợp đồng xong chưa?"

Anh gật đầu.

Chu Gia Minh lại nói: "Khoảng thời gian này tôi có chút bận rộn, sáng mai tôi đưa cậu ra sân bay."

"Tôi đã đổi vé rồi, chiều mai sẽ bay."

Nghê Túy tức khắc nhìn anh. Hai người im lặng liếc nhìn nhau.

Chu Gia Minh gật đầu cũng không nói gì nữa.

Dư Ngải lại tiếp tục nói về chủ đề này: "Anh mở công ty à?"

Kỳ Ngôn gật đồng "Tôi vừa mới bắt đầu."

Dư Ngải cảm thán nói: "Anh thật lợi hại. Tôi hai mươi tuổi rồi vẫn nhảy disco trong hộp đêm."

Kỳ Ngôn khẽ nheo mắt nhìn cô ta.

Dư Ngải cười cười nhìn lại anh.

Buổi trưa Nghê Túy đã uống chút rượu lại không uống thuốc, cô còn cho rằng không cần uống thuốc hay tiêm nhưng bây giờ trong lòng lại nảy sinh cảm giác khác thường.

Ăn xong bữa tối, cô ra xe lấy túi thuốc còn chưa uống. Cô rót một cốc nước nóng đem về phòng rồi nghiêm túc uống thuốc.

Cửa vang lên hai tiếng gõ.

Trong đầu Nghê Túy lập tức hiện ra hình ảnh anh đang đứng ngoài cửa một tay đút túi quần. Cô đi mở cửa thì thấy được cảnh tượng giống trong suy nghĩ. Cô nói ngay tức khắc: "Tôi đã uống thuốc rồi!"

Khóe môi Kỳ Ngôn khẽ cong lên. Anh quay người chuẩn bị đi về phòng.

Cô hỏi: "Anh đổi vé máy bay là vì đưa tôi đi bệnh viện sao?"

Kỳ ngôn dừng lại rồi gật đầu.

Nghê Túy nhớ ngày anh đưa mình vào bệnh viện ăn mặc rất chỉnh tề, cô lại hỏi: "Ngày anh đưa tôi đến bệnh viện, đáng lẽ ra anh phải đi ký hợp đồng đúng không?"

Anh lại gật đầu.

Cô mím môi, dường như đã hạ quyết tâm nói: "Tôi sẽ uống thuốc thật tốt."

Kỳ Ngôn nở nụ cười, "Được."

Nghê Túy trở lại phòng. Cô đứng trên sân thượng chống khuỷu tay lên lan can, tự mình châm một điếu thuốc rồi lấy di động ra tìm một số điện thoại. Cô hít một hơi thật sâu rồi bấm gọi.

Tiếng chuông đã sắp kêu hết, cô định tắt máy thì giọng nói đã trở nên xa lạ của Nghê Kiện lại vang lên: "Có việc gì sao?"

Cô cười nhạo bản thân mình cũng lười nói nhảm với ông ta: "Tôi muốn về nước."

Nghê Kiện kiệm lời như vàng: "Về làm cái gì?"

"Tôi đi học."

Anh ta im lặng trong phút chốc rồi hỏi: "Sắp xếp như thế nào?"

"Anh tìm cho tôi một căn nhà trọ ở gần đại học A."

"Thư ký Lương sẽ liên lạc với cô."

Ông ta đồng ý rồi.