Chương 14

Lại đi lên lầu ba, cô lười trang điểm, chỉ muốn tìm một bộ phim để gϊếŧ thời gian.

Đẩy cửa thính phòng ra, Kỳ Ngôn ngồi ở hàng ghế sofa đầu tiên vắt chéo chân, lưng dựa vào sofa, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt, thân thể anh, phác họa ra từng đường nét như thượng đế điêu khắc ra vậy.

“Đang xem cái gì vậy?” Nghê Túy từ một hướng khác đi đến sofa ngồi xuống nhìn bóng dáng anh ta.

“... Có muốn đổi không?”

“Không cần, cái này rất ổn.” Cô lười biếng dùng bàn tay chống cằm nhìn bóng dáng ấy.

Kỳ Ngôn hơi nghiêng đầu nhìn lướt qua đôi môi hơi mỉm cười và ánh mắt phát sáng của cô rồi vô tình bị phân tâm.

Nghê Túy xem khoảng một tiếng đồng hồ thì đứng dậy đi ra cửa: “Không làm phiền anh nữa.”

“Muốn ra ngoài hả?”

“Ừ.”

Kỳ Ngôn gật đầu.

Nghê Túy xuống lầu một, trong phòng khách không có ai, có lẽ họ đều về phòng rồi, cô lấy một lon soda trong tủ lạnh ra, vừa định đóng lại thì tiếng giày cao gót từ cầu thang vọng xuống, cô nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Dư Ngải mặc bộ váy liền thân màu đỏ, tóc xõa sau lưng và trang điểm tỉ mỉ bước xuống, bộ dáng điển hình của việc thất tình đi mua say.

Nghê Túy cầm lon nước bước ra khỏi cửa, Dư Ngải cũng đi theo phía sau.

Cô lái xe đưa Dư Ngải đến Big tent, trước khi đi đưa tấm thẻ, hôm nay cô cùng với Riley phụ trách sân khấu từ hai giờ đến bốn giờ, bây giờ vẫn còn rất sớm.

Nghê Túy gửi số thẻ của mình vào vòng bạn bè trên wechat, gian ghế rất nhanh đã trở nên náo nhiệt, DJ và MC túc trực đêm đó cũng đã có mặt, ai cũng chịu uống chịu chơi tới bến.

Dư Ngải hòa nhập theo bầu không khí rất nhanh, uống các loại rượu hỗn hợp, toàn hội trường đều khá vui vẻ.

Mọi người đều tưởng cô trúng giải nhất nhưng cô uống bao nhiêu rượu mới có thể buông thả chính mình thì lại không ai để ý, cũng không có ai đồng cảm với cô.

Hai giờ sáng Nghê Túy và Riley lên sân, Dư Ngải chen vào hàng đầu của vũ trường, xõa tóc ra rồi giơ tay lên cao vỗ tay, Riley cúi người xuống tán thưởng cô ta.

Hai tiếng sau Dư Ngải đã hoàn toàn nằm im kiệt sức, lười biếng dựa vào sofa.

Nghê Túy cùng những người khác uống thêm một vòng nữa, gọi được xe thì xin phép mọi người đi về trước.

Riley giúp Dư Ngải dìu cô ta ra ghế sau xe, Nghê Túy nói cảm ơn với Riley rồi ngồi vào ghế phó lái.

Xe chậm rãi chạy đi, Nghê Túy cũng uống không ít rượu nên cảm giác đầu rất nặng, dạ dày cũng cũng cồn cào, cô nhắm mắt lại tựa vào lưng ghế.

Sau xe vang lên âm thanh khóc nức nở của Dư Ngải: “Ba năm, từ trung học đến bây giờ, cùng nhau đến Melbourne để học đại học, lúc đầu cứ nghĩ người cùng tôi đi hết cuộc đời sau này, chỉ có thể là anh ấy…”

Sau đó nghẹn ngào cười một tiếng: “Đúng là không thể ỷ lại vào một người, nếu không một khi người đó rời đi, thì tất cả đều kết thúc."

Nghê Túy chầm chậm mở mắt, vươn tay mở hệ thống âm thanh của xe, điều chỉnh âm lượng, khoang xe vang lên giọng hát của Trần Dịch Tấn: "Trong truyền thuyết nước mắt kẻ si tình có thể làm nghiêng thành, cầu vồng tan thế gian dần chìm vào lạnh lẽo, pháo hoa sẽ tàn, sênh ca sẽ dừng, hé lộ đoạn kết cho câu chuyện càng êm tai..."

Nghe hết bài hát, Nghê Túy nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Đến biệt thự, dạ dày và bụng dưới của cô quặn lên từng cơn, rượu mạnh cũng đau rồi, cả người yếu ớt không có chút sức lực nào.

Dư Ngải mở cửa xe đi xuống, ném đôi giày cao gót đang cầm trên tay rồi đứng ở đó lắc lư.

Nghê Túy hít sâu một hơi, bước lên đỡ cô ta rồi cùng nhau nhẹ nhàng đạp nước đi hết một đoạn đường, Khó khăn lắm mới lên được lầu hai còn ồn ào muốn ngủ chung với cô.

Nghê Túy sợ cô ta ầm ĩ ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác, nhẫn nhịn đưa cô ta đi lên lầu ba rồi vứt cô ta lên giường của mình, mặc kệ cô ta rồi vào phòng chứa đồ lấy một chiếc váy ngủ liền thân, cố gắng bước vào phòng tắm.

Làm việc và nghỉ ngơi không hợp lý dẫn đến hệ thống sinh lý hỗn loạn, tháng trước "bà dì" đến thăm tận hai lần nên bây giờ bụng dưới đau rất nhiều.

Sau khi tắm xong thì Dư Ngải đã ngủ rồi, đồng hồ trên tay đã hơn sáu giờ sáng.

Nghê Túy kéo cửa phòng ngủ lại, cô bước vào thính phòng điều chỉnh điều hòa, cong mình nằm xuống sofa chịu đựng cơn đau, mơ mơ màng mang thϊếp đi mất.

Ngủ cũng không sâu nên khi nghe thấy có tiếng tích tích điều chỉnh điều hòa. Cô mở mắt ra, thấy trên người mình được đắp một cái chăn mỏng màu xám, Kỳ Ngôn mặc một bộ vest đen thắt cà vạt, bộ dáng cực kỳ trêu người, cô nở nụ cười yếu ớt nói: “Đẹp trai quá.”

Kỳ Ngôn điều chỉnh điều hòa xuống nhiệt độ thích hợp, chán nản nhìn cô, trên trán cô đọng lại một tầng mồ hôi mỏng, môi cũng trắng bệch không có chút máu.

Anh bước lên phía trước, gập nửa chân lại ngồi xổm xuống: “Không thoải mái sao?”

“Đau dạ dày.”

“Đi bệnh viện không?”

Giọng nói của Nghê Túy hơi hụt hơi: “Bệnh cũ thôi, phiền anh lấy giúp tôi gói thuốc đau dạ dày để trong túi ở trên sofa phòng ngủ.”

Kỳ Ngôn trầm mặc hai giây rồi gật đầu, bước ra khỏi thính phòng, không bao lâu thì cầm gói thuốc và ly nước trở lại.

Tay phải Nghê Túy ôm bụng dưới, vịnh sofa từ từ ngồi dậy.

Kỳ Ngôn ngồi kế bên cô, nhìn hướng dẫn sử dụng trên gói thuốc rồi đổ hai viên ra bàn tay.

Nghê Túy dựa đầu vào vai trái anh, cả người không còn chút sức lực nào.

Tay còn lại của Kỳ Ngôn vòng ra sau lưng ôm cô, nâng đỉnh cằm lên rồi đút thuốc cho cô.

Cô khẽ hé miệng, đôi môi mềm mại chạm vào lòng bàn tay anh.