Chương 12

Mặt bàn thủy tinh phát ra âm thanh lách cách, Nghê Túy nhìn về phía Trì Miểu, nói lớn giọng: “Đừng làm mấy chuyện này với tôi!”

Mọi người ngồi trên ghế dài nhìn cô ngơ ngác, đặc biệt là em gái có bộ ngực căng tròn ngồi bên cạnh Trì Miểu.

Trì Miểu cười cười: “Không thích uống sâm panh sao?”

Nghê Túy không muốn nói chuyện với anh ta nên xoay người rời đi.

Trì Miểu gọi lớn tiếng ở sau lưng: “Đừng tức giận, sau này tôi sẽ không như vậy nữa đâu!”

Nghê Túy bị anh ta làm cho khó chịu nên quay về phòng nghỉ uống mấy ly với những người bên trong. Đúng nửa đêm, cô và Riley lên sân khấu cùng nhau, hai người xoay đĩa và tương tác với đám đông trên sàn nhảy. Nhiều người xoay lưng lại, giơ cao camera vì muốn chụp ảnh với các cô. Cô hơi nghiêng người, ghé sát vào máy ảnh cười nhạt rồi giơ ngón giữa lên.

Cô kết thúc công việc sau hai tiếng. Cô vốn định quay lại phòng nghỉ ngơi một lát nhưng vừa bước xuống bậc thang đã thấy Trì Miểu đứng ở đó.

Nghê Túy mất hết cả hứng. Cô chào Riley rồi đi lướt qua Trì Miểu. Cứ như vậy, cô xuyên qua đám đông, đi thẳng đến cửa quán bar.

Trì Miểu đi theo cô, cô cũng không thèm để ý. Cô đi thẳng đến bãi đậu xe, mở khóa xe rồi ngồi vào ghế lái.

Trì Miểu dùng sức giữ cửa xe ở bên ngoài.

Nghê Túy mất kiên nhẫn với anh ta, vuốt tóc rồi cầm điện thoại di động lên. Cô mở bàn phím bấm số, ngón tay bấm vào số 0 ba lần (số điện thoại của cảnh sát Úc là 000).

Trì Miểu cười cười bên ngoài xe: “Không cần phải vậy chứ?”

"Anh có buông tay không?"

"Tôi chỉ muốn đưa cô về nhà thôi mà."

Nghê Túy bấm ngay nút gọi rồi áp điện thoại vào tai.

Trì Miểu lại cười một tiếng rồi buông tay.

Nghê Túy đóng cửa xe lại ngay lập tức, cửa xe vang lên một tiếng “Thình”. Cô ngắt điện thoại, ném nó về phía trước xe. Cô điều khiển tay lái rồi nhấn ga khiến động cơ xe thể thao kêu ầm lên, đầu xe lướt qua trước mặt Trì Miểu. Chiếc xe rẽ hướng linh hoạt, chỉ để lại một trận gió thoáng qua.

Hai mươi phút sau, cô về đến chung cư. Thay dép lê ở cửa ra vào, cô lấy một chai rượu vang đỏ từ giá rượu đa dạng các loại khác nhau trong phòng khách đi đến bếp. Cô mở rượu, rót vào chiếc bình cổ thiên nga rồi mới đi vào phòng tắm.

Sau một loạt quy trình tắm rửa, dưỡng da, cô cũng đã tỉnh rượu.

Nghê Túy quấn một chiếc áo choàng tắm màu trắng, điều chỉnh đèn trong phòng khách khiến không gian trở nên lờ mờ. Mưa không ngừng rơi bên ngoài khung cửa sổ lớn sát đất, đêm khuya yên tĩnh luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu. Cô khoanh chân ngồi trên tấm thảm len trong phòng khách, châm một điếu thuốc, âm thanh từ chiếc bật lửa vang lên một tiếng “xoẹt”, rồi cả căn phòng lại chìm vào im lặng.

Cô sợ một buổi tối như vậy, một đêm dài rất cô đơn. Cô bật dàn âm thanh, vặn to âm lượng, lặng lẽ nhìn cảnh mưa rơi trong đêm ngoài cửa sổ. Cô cứ uống hết ly này đến ly khác, nhạc hết bài này lại chuyển bài khác. Cô uống rượu đến mức suy nghĩ dần dần phân tán, đầu óc dần dần mê man. Cuối cùng cô tắt âm thanh, đứng dậy đi vào phòng đi ngủ.

Rượu không thể mang lại vui vẻ nhưng lại là sự tiện lợi đối với cô. Nếu không có rượu, cô sẽ mất ngủ cả đêm. Cô chỉ có thể chìm vào giấc ngủ khi ở trong trạng thái mê man này.

Chiều hôm sau.

Sau khi nhận điện thoại của Cố Nhất, cô nhận lời ăn tối cùng cô ấy.

Nghê Túy thu dọn hành lý rồi lái xe đến đó. Cô cũng không muốn ở lại đó quá lâu, biết rằng Cố Nhất thực sự lo lắng cho tình trạng của cô, ở lại vài ngày là thiện chí với Cố Nhất.

Cô đẩy cửa biệt thự, tất cả mọi người đều ở trong phòng khách ngoại trừ Kỳ Ngôn. TV màn hình LED cỡ lớn đang chiếu bộ phim truyền hình nổi tiếng của Mỹ, tất cả đều nhìn về phía cửa ra vào khi nghe thấy tiếng động. Chu Gia Minh và Tô Tử Hàm giơ tay lên chào: “Hi.”

Dư Ngải chỉ liếc cô một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại.

“Hi.” Nghê Túy đáp lại lịch sự rồi kéo vali đến khu vực ghế sô pha.

Cố Nhất đứng dậy: “Cậu lên lầu cất hành lý trước đi.”

“Để tôi.” Từ Dương cũng đi tới cầm vali, giúp cô xách nó lên lầu.

Lên đến lầu ba, Từ Dương đặt vali ở cửa phòng: “Cô cứ tự nhiên, bữa tối sắp xong rồi, tôi đi xuống trước.”

Nghê Túy gật đầu: “Cám ơn.”

Từ Dương cười nói: “Không có gì.”