Chương 11

Trong thời gian khai giảng, Nghê Túy chỉ thỉnh thoảng đến Big Tent, vào tháng 3, Big Tent mời một nhạc sĩ điện tử nổi tiếng tên là Knox đến biểu diễn trong chuyến lưu diễn, Nghê Túy rất thích nhạc điện tử của anh ấy, tình cờ là trong nhóm hay tụ họp có chừa lại một tấm thẻ, thế nên cô đã đến.

Trì Miểu lại rất quen thuộc Knox, khi biết anh ấy đến Big Tent lưu diễn, nên anh ta đặc biệt mở thẻ có vị trí tốt nhất, sau khi Knox rời sân khấu, anh ấy đã đến chỗ Trì Miểu, đã rất lâu rồi Trì Miểu và Knox mới ngồi chung bàn.

Trì Miểu vừa đến đã ngồi ở bên cạnh Nghê Túy, anh ta nói học cùng trường với cô, hỏi cô có thể thêm wechat không.

Nghê Túy không có ấn tượng gì với anh ta cả, lúc đó cô chỉ cảm thấy cách bắt chuyện này quá cổ hủ nên đã từ chối, nhưng Knox là đàn anh trong giới này, anh ấy đã mở lời xin WeChat của cô, mà cô cũng không có lý do gì để không cho.

Ngày hôm sau, cô nhận được lời mời kết bạn của Trì Miểu trên wechat, trên đó hiển thị là thông tin danh thϊếp do Knox chia sẻ, cũng chỉ là bạn linh tinh mà thôi, không cần phải chuyện bé xé ra to, thế là cô bèn cho qua.

Trì Miểu lại rất hiếm khi làm phiền cô trên wechat, thích làm những việc thực tế, trong thời gian theo đuổi cô, anh ta đã dành thẻ mỗi ngày để có vị trí tốt nhất, đốt tiền để trở thành khách quý của Big Tent, chỉ vì để thỉnh thoảng gặp cô một hai lần, anh ta tự nhận là học cùng trường với cô, nhưng trong trường lại chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cô.

Trì Miểu trông có vẻ tốt nhưng anh ta rất lưu manh, là loại lưu manh cố chấp, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Nghê Túy rõ ràng đã từ chối nhiều lần nhưng đều không có tác dụng chút nào, anh ta chỉ nói: “Theo đuổi cô là chuyện của tôi”, cô chỉ chỉ buông một câu: “Anh bị bệnh à”, rồi cũng lười để ý anh ta, nhưng hai tháng sau, Trì Miểu bắt đầu tác quái trong trường, thường xuyên chạy đến lớp cô, cô càng từ chối anh ta, anh ta càng hăng hái, khiến cô bây giờ hễ gặp anh ta là đau đầu.

Trì Miểu đi tới trước mặt cô: "Lần sau uống với nhau hai ly nhé?”

“Không rảnh.” Nghê Túy từ chối liền, cũng không thèm nhìn anh ta một cái, cô ngồi trên ghế sô pha, uống một ít rượu whisky.

“Vậy lát nữa tôi đưa cô về nhé?”

“Anh thấy thú vị sao?”

Trì Miểu cười nhìn cô: “Dễ dàng có được cũng không thú vị.”

Mặc dù Nghê Túy ghét người này nhưng cô cũng đồng ý lời anh ta nói, nhếch môi cười, cô ngẩng đầu nhìn anh ta: “Vậy anh đúng là không biết tự trọng nhỉ.”

Trì Miểu vẫn cười: “Tôi chờ cô rớt đài.”

“Anh bị bệnh hả?”

Anh ta gật đầu, phát huy tính vô lại đến trình cao nhất: “Bệnh tương tư đó”.

Nghê Túy xem thường.

Trì Miểu vẫy tay với cô, xoay người ra phòng nghỉ.

Mười lăm phút sau, một hàng nhân viên phục vụ giơ con Át Bích có đèn nhấp nháy đi vào phòng nghỉ, nhân viên phục vụ dẫn đầu nói là một khách hàng của V6 mang tới tặng cô.

Riley “Wu ~” một tiếng: “Anh chàng đẹp trai chu đáo quá.”

Nghê Túy không nhịn được đảo mắt xem thường lần nữa, cô yêu cầu người phục vụ trả về V6.

Người phục vụ trông có vẻ khó xử.

Nghê Túy thở dài, đặt ly rượu xuống đứng dậy, bảo người phục vụ đi theo cô.

Đi ra khỏi phòng nghỉ đến V6, trong gian chỗ ngồi có một số nam nữ đang tán gẫu và chơi game, Trì Miểu đang ngồi ở giữa ghế sô pha, bên cạnh là một cô gái ngực khủng đang khoác tay anh ta, toàn bộ cơ thể gần như dính lên người anh ta.

Trì Miểu nhìn thấy cô, lập tức rút tay đẩy cô gái sang một bên.

Nghê Túy cười lạnh một tiếng.

Người phục vụ cũng giơ hộp đèn chứa quân Át Bích lên, cô quay đầu giơ tay muốn ấn xuống, người phục vụ hiểu ý, đặt xuống bàn tay đang giơ lên

của cô, dùng hai tay giữ hộp đèn trước mặt cô.

Nghê Túy lấy rượu sâm panh từ hộp đèn ra, đặt nó ở giữa bàn rượu, đáy chai màu vàng đập vào mặt bàn thủy tinh.