Chương 8: Phẫu thuật nhỏ

Nhanh chóng bước đến chỗ cô bé kia,vị nữ y tá cũng hiểu ý mà đẩy khay dụng cụ đến bên cạnh, sau đó đứng ngay ngắn ở phía đối diện anh. Vương Nhất Bác quan sát thấy cô bé này rõ ràng còn rất trẻ, chắc chỉ khoảng 12,13 tuổi gì đó thôi và gương mặt cô bây giờ xem chừng rất đau đớn,đôi mày dính chặt vào nhau đến thống khổ. Tiêu Chiến từ đầu đến cuối đều tập trung quan sát nơi vết thương đang không ngừng rỉ máu , anh ngẩn đầu lên nhìn nữ y tá kia .

-"Gây mê "

Vị y tá lập tức gật đầu, dùng một vật tròn như cái phễu, được nối với một đường ống dài trong suốt úp vào trước mũi bệnh nhân. Tức thì một dung dịch được truyền đến mỏng nhẹ như sương bao lấy mũi cô bé , khoảng chừng sau một lúc mi mắt cô bé kia dần khép lại, nhịp tim hiện trên màn hình máy tính cũng đều dần đi,không rối loạn như lúc trước nữa. Vương Nhất Bác đứng nép lại phía sau anh để tránh việc bản thân cản trở người kia . Tiêu Chiến dùng tay kiểm tra nơi vết thương một lần nữa, tấm kính ô tô ghim vào phần chân của bệnh nhân dài khoảng gần một gang tay, máu đang không ngừng chảy , anh phải lập tức lấy nó ra ngay. Tình hình trước mắt đối với cậu đương nhiên có chút căng thẳng nhưng với anh thì hoàn toàn khác, Tiêu Chiến từ đầu chí cuối vẫn bình tĩnh cẩn thận xem xét, trong mắt không hề lộ ra bất kì một tia rối loạn nào, giống như ca phẫu thuật này đối với anh chính là nằm gọn trong lòng bàn tay.

-" Dao"

Giây phút anh lên tiếng cắt ngang bầu không khí an tĩnh cũng chính là lúc cuộc phẫu thuật chính thức bắt đầu . Vị y tá ở phía đối diện nghe chỉ thị thì lập tức đưa dao đến trước mặt anh,Tiêu Chiến nhanh chóng cầm lấy ,lướt lưỡi dao 1 đường vào miệng vết thương . Dùng dụng cụ để banh mở rộng miệng vết thương ra sau đó chậm rãi lấy tấm kính từ từ rời khỏi và để lên chiếc khay đã chuẩn bị từ trước

-"Nhíp "_ Tiêu Chiến dùng nhíp kiểm tra lại bên trong vết thương để chắc chắn rằng không còn bất cứ mảnh vụn nào còn sót lại. Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối vẫn luôn chăm chú quan sát những động tác của anh ,cậu phát hiện bác sĩ Tiêu lúc cầm dao thực sự còn thu hút hơn lúc bình thường gấp vạn lần a~.Ánh mắt đột nhiên từ phía tay anh chậm rãi chuyển lên gương mặt hoàn hảo trắng mịn kia ,góc nghiêng này thật quá mê người rồi, đặc biệt là ánh mắt anh khi đang tập trung phẫu thuật thật khiến người khác không sao rời mắt được .Vương Nhất Bác cứ như vậy nhìn đến ngây dại, quên mất tất cả mọi thứ xung quanh, quên rằng cậu bây giờ chính là đang ở phòng phẫu thuật mà ánh mắt cứ dán chặt vào anh. Nhìn những dao động trong mắt anh, những lúc đôi môi nhỏ nhỏ kia nhấp nháy....thật động lòng người. Cậu thật sự điên rồi, chưa bao giờ trải qua cảm giác này bao giờ cả, cậu không biết nó là gì nữa nhưng thật sự muốn ngắm nhìn người đó mãi không thôi.

Và thế là bạn sư tử nhỏ ấy cứ như thế đứng đó nhìn anh đến quên cả trời đất, cho đến khi giọng nói của Tiêu Chiến vang lên một lần nữa khiến cậu giật mình quay về thực tại.

-" Xong rồi ,việc còn lại bên ngoài vết thương phiền cô xử lý giúp"

-" Được bác sĩ Tiêu, tôi sẽ xử lý nốt phần còn lại ngài vất vả rồi"

Tiêu chiến nhẹ gật đầu buông dụng cụ trên tay xuống để ngay ngắn vào khay,đột ngột quay sang nhìn cậu, Vương Nhất Bác lập tức chột dạ và bối rối không ngừng, giống như sợ bị anh nhìn thấu vậy .Thế nhưng quả như dự đoán, Tiêu Chiến đặt tầm mắt lên người cậu không quá 5 giây ,liền rời đi,lạnh lùng sải chân bước ra khỏi phòng phẫu thuật .Nhất Bác vì vậy cũng lon ton đi theo anh, hai người đến phòng thay đồ chung lúc nãy để gỡ bỏ bao tay cũng như đồ bảo hộ trên người, sau đó vệ sinh tay thật sạch sẽ mới bước ra .Tuy cậu cũng biết trước và sau khi phẫu thuật cơ thể nhất định phải thật sạch sẽ nhưng bác sĩ Tiêu quả thật chính là sạch sẽ của sạch sẽ .Cậu rõ ràng đã vệ sinh rất kỹ rồi mới bước ra ,không ngờ còn phải đứng đợi anh ấy những 20 phút nữa mới thấy người kia xuất hiện. Nhìn bàn tay thon dài bị cọ rửa đến đỏ ửng thật không biết anh ấy khi nãy đã cọ qua bao nhiêu lần nữa ,đâu cần phải kỹ càng đến mức này?

Nhìn phần da phần đỏ đỏ kia,trong lòng cậu bất giác dâng lên một trận xót xa. Chắc hẳn là rất đau đi, làm vừa đủ là được rồi, sao lại phải khiến bản thân mình mình đau đến vậy mới hài lòng cơ chứ?

Tiêu Chiến dường như cũng cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của người bên cạnh ,đôi môi nhấp nháy dường như sắp nói gì đó thì vị y tá lúc nãy liền gấp gáp chạy đến mà cắt ngang ý định của anh.

-" Bác sĩ Tiêu, bác sĩ Vương hai người có thể đến phòng bệnh xem một chút không? bệnh nhân lúc nãy đã tỉnh nhưng biểu hiện có chút lạ, hoàn toàn không nói gì cả,có phải hay không là còn chấn thương ở đâu đó?"

Tiêu Chiến cho tay vào túi áo blouse cẩn thận suy xét, không thể !anh đã kiểm tra rất kĩ càng rồi, toàn thân chỉ đúng một chỗ bị thương, anh lúc nãy đã xử lý qua,không thể nào bỏ sót được. Tuy là nghĩa vậy ,nhưng anh vẫn hướng đến y tá kia gật đầu.

-" Cô cứ làm việc của mình tôi lập tức đến đó"

p/s: Cô nào thấy vô lý thì hãy tha thứ cho tôi,tôi bị trúng lời nguyền rồi :>