Chương 6: Bác sĩ Tiêu, chào buổi sáng

7 giờ pm

*Cạch*

Vương Nhất Bác vừa trở về nhà của mình,cậu đón tàu điện ngầm sau đó đi một chuyến xe buýt để về tới đây.Căn nhà của cậu ở hiện tại cũng chỉ là một căn nhà thuê nhỏ nhỏ nằm giữa Bắc Kinh hoa lệ này.Đối với một người chưa có công việc ổn định như cậu thì căn nhà này đã quá tốt rồi,huống chi cậu cũng không định sẽ ở nhà quá to cho lắm,bởi vì Vương Nhất Bác cậu vốn không phải kiểu người thường xuyên dọn dẹp,nói cách khác là vô cùng bừa bộn nên cậu.....cũng hết cách rồi.Thứ gì càng gọn nhỏ,thì sẽ càng dễ quản lí hơn mà.

Nhẹ tháo giày để sang một góc,bên trong không gian khá nhỏ nhưng cũng đầy đủ tất cả mọi thứ ,bao gồm một khu bếp để nấu nướng,giữa nhà là một cái ghế sopha đã cũ và một chiếc TV.Cuối cùng là một cánh cửa dẫn đến căn phòng ngủ mà cậu yêu thích nhất,mỗi khi mệt mỏi cậu chỉ muốn buông bỏ tất cả mà nằm lên nó,cảm giác thật dễ chịu và thư thái.Vương Nhất Bác bước vào nhà,cậu tùy tiện dọn dẹp qua một lượt sau đó vào phòng tắm rửa,lúc bước ra liền hướng đến bếp mà mở tủ lạnh.Tối qua cậu có nấu một ít cháo để đông,bây giờ lấy ra đun nóng lại là có thể ăn ngay rồi,cháo cậu nấu là chào rau củ nhưng cũng có một chút thịt bên trong nhìn rất hấp dẫn .Bản thân Nhất Bác từ nhỏ cậu đã sống ở cô nhi viện,ba mẹ là ai cậu cũng chưa từng thấy qua, hết thảy mọi thứ đều là tự thân vận động nên về mặt nấu nướng thì cậu rất khá,chỉ có việc nhà cửa là cậu không tháo vác lắm thôi.

Nhẹ để tô cháo nóng hổi lên bàn,Nhất Bác ngồi xuống vừa ăn vừa lướt điện thoại,từ khóa "Bác sĩ Tiêu Chiến" trên màn hình hiện ra hàng trăm kết quả.Thật không ngờ vị bác sĩ này lại nổi tiếng đến vậy,tại sao bây giờ cậu mới biết đến anh ấy chứ?ngón tay Vương Nhất Bác lập tức nhấp vào mục hình ảnh,rất nhiều ảnh chụp của anh hiện ra trước mắt.Chính diện cũng có,góc nghiêng cũng có nhưng cho dù ở góc độ nào thì người này vẫn vô cùng tỏa sáng.Và thế là thiếu niên 23 tuổi đó vừa xem vừa cười ngây ngốc,ánh mắt đặt biệt ánh lên sự yêu thích dành cho người đang hiện lên trên màn hình điện thoại.Cậu cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa,cảm giác đặt biệt chú ý đến anh,có lẽ giây phút gặp anh vào lúc đó đã thật sự khiến cậu bé ngây ngô này đem anh khắt sâu trong tâm trí.

sáng hôm sau...

Hôm nay Nhất Bác dậy sớm hơn một chút,khi trời còn chưa sáng hẳn thì cậu đã cặm cụi trong bếp rồi, bàn tay nhanh thoăn thoắt làm hai phần cơm nhỏ nhỏ để ngay ngắn trong cặp xách,sau đó mới rời khỏi nhà.Đến bệnh viện,vừa ngay trước cửa phòng làm việc chung,thì đã thấy Tiêu Chiến, anh hôm nay vẫn như cũ mặc đơn điệu một chiếc áo sơ mi nhạt màu cùng chiếc quần tây đen,nhưng trông vẫn vô cùng nổi bật. Chắc có lẽ con người này trời sinh đã vậy, không cần phải làm quá nhiều cũng đủ để có thể thu hút được ánh nhìn người khác.

Vừa thấy anh từ trong phòng bước ra,mắt Vương Nhất Bác như sáng lên trong thấy, nụ cười trên môi càng rõ ràng hơn, niềm vui trong lòng hết thảy đều thể hiện ra bên ngoài một chút cũng không che giấu. Tiêu Chiến vừa ra liền thấy một thiếu niên nhìn mình cười đến sáng lạng thì có chút khựng lại, nhưng chỉ một chút thôi nên đến bản thân anh cũng không nhận ra nó.

-"Bác sĩ Tiêu, chào buổi sáng! "

Vương Nhất Bác đến trước mặt anh nói một cách vô cùng tự nhiên, đám người núp sau cánh cửa kia bất giác nín thở theo căng thẳng quan sát tình hình trước mắt. Gương mặt hoàn hảo của Tiêu Chiến đến một chút biểu cảm cũng không có,lạnh lùng lách người lướt qua cậu.

Tới rồi!.... Lại là mùi hương đó...

Cậu để ý được rằng mỗi lần ở cạnh Tiêu lão sư ở khoảng cách gần thế này,bên mũi lại thoang thoảng một mùi hương vô cùng dễ chịu, không quá nồng nàn mà lại vô cùng dịu nhẹ. Giống như hương vị thanh thuần của hoa cỏ vậy...

*Bộp *

Vương Nhất Bác còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì bất ngờ bị ba người ai cũng biết là ai kia nắm lấy kéo vào trong phòng. Ba người họ bây giờ nhìn cậu thực như muốn ăn tươi nuốt sống.

-"Bác sĩ Vương, cậu có bị sốt chỗ nào không? "_Tất Bồi Hâm mặt vô cùng nghiêm túc đưa tay áp lên trán cậu kiểm tra, nhận thấy nhiệt độ truyền đến tay vẫn bình thường mới kinh ngạc nhíu mày _"Đâu có sốt đâu, hay đói bụng nên đầu óc lu mờ rồi hử?"

-"Không có, không có mà"_Vương Nhất Bác cười khổ gỡ tay người kia xuống.

-"Không có? Vậy.... Vậy tại sao cậu dám chào Tiêu lão sư nồng nhiệt đến vậy chứ,cậu không sợ?"_Trịnh Phồn Tinh nghiêng đầu hỏi cậu, Vương Nhất Bác lập tức lắc đầu.

-"Sao phải sợ chứ?anh ấy tuy có chút lạnh lùng nhưng cũng đâu phải người xấu, trên đời người xấu mới đáng sợ không phải sao?"

-"...."

Cạn ngôn,thật sự cạn ngôn rồi

Cách lý giải của cậu không biết có hợp lý không nhưng nghe xong thì cả ba người trước mắt đều cạn ngôn không biết nói gì nữa. Không hiểu là do bác sĩ họ Vương này quá can đảm hay là do bọn họ suy nghĩ quá nhiều nữa a~

-"Thôi tôi phải trở về phòng của Tiêu lão sư đây, tạm biệt "

-"À...à...ờ....tạm biệt "

Vương Nhất Bác cười cười vỗ vai họ sau đó tức thì rời đi,bỏ lại ba con người một lần nữa vì vấn đề vừa xảy ra mà mơ mơ hồ hồ ngờ nghệch cả ra.