Chương 52: Ngăn cấm

Hôm nay là vừa tròn một tuần kể từ ngày chuyện của anh và cậu vỡ lẽ . Nói là khó khăn thì cũng không đúng lắm, bởi vì ngoài việc chú ba cứ lúc nào cũng một mực theo sát trông chừng anh thì mọi chuyện đều diễn ra vô cùng bình thường. Chú ấy ở bệnh viện chính là quyết tâm chia cắt anh và cậu,trừ những việc bắt buộc phải làm chung thì ngoài ra Nhất Bác đều phải bị chú ấy dùng ánh mắt rất ư là hình sự dõi theo. Cộng thêm việc dạo này bệnh viện khá bận rộn ,thời tiết thay đổi thất thường, bệnh nhân cũng vì thế mà tăng lên nên nhiều lúc muốn trò chuyện cùng cún con vài câu cũng thật sự rất khó khăn.

Chú Ba lúc bình thường sẽ ở lại phòng làm việc để đợi anh nên Nhất Bác cũng vì thế mà gần đây đều ở cùng 3 bị bác sĩ kia để làm việc, tránh cho chú ấy vì nhìn thấy cậu mà khó chịu. Từng ngày cứ thế trôi qua ,mặc dù không mấy khả quan nhưng mỗi khi xong việc trở về nhà anh đều sẽ cố gắng dành chút thời gian hỏi thăm cậu,có đôi khi vì bận rộn mà quên mất thì cún con ấy cũng sẽ tự động mà tìm gọi cho anh. Chung quy chính là mỗi người đều vì đối phương mà làm một chút ,nên dù hiện tại có muôn vàn khó khăn nhưng chỉ cần đôi lúc thoáng chợt nghĩ tới đối phương thôi cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Về phía của chú ba, mặc dù anh đã nhiều lần cố gắng thuyết phục chú ấy nhưng xem ra vẫn không thể nào lay chuyển nổi. Chú ấy ngoài ở bệnh viện thì mỗi lúc rảnh rỗi luôn tìm mọi cách giữ anh ở nhà,muốn anh cùng chú ấy nào là uống trà ,đọc sách rồi đàm đạo, Xem chừng rất quyết tâm cắt đứt mối quan hệ tình cảm này.

Tuy nhiên, hôm nay lại có chút khác lạ,mặc dù anh may mắn được một buổi chiều rảnh rỗi nhưng chú ấy lại không như mọi lần giữ anh nữa ngược lại còn bảo anh thay đồ thật chỉnh tề ,lịch sự một mực kéo anh ra khỏi nhà.Tiêu Chiến ôm đóa hoa hồng to sụ vào thang máy, mặt khó hiểu quay sang nhìn ông.

-"Chú ba,rốt cuộc là chú định đưa cháu đi đâu, lại còn mua hoa đắc tiền như vậy? "_Loại hoa này nhìn qua màu sắc vô cùng tươi mới ,cánh hoa hoàn hảo không dấu một vết ,lại được gói bằng loại giấy kính sang trọng như vậy ,chắc hẳn có giá thành không rẻ a~

-"Đi xem mắt chứ làm gì?"

*Ầm*

Câu nói thản nhiên của ông vào tai anh thật như tiếng sét vừa đánh qua tai.

-"Cái gì?xem mắt?....."_Sao lại đột nhiên muốn anh đi xem mắt? Tiêu Chiến cả kinh cắn chặt răng, xém tí nữa thì ném luôn bó hoa đi. _"...Chú ba à,lời nói lúc đó cháu chỉ đùa thôi, bây giờ sự nghiệp cháu vẫn còn chưa ổn định sao có thể nghĩ đến chuyện lập gia đình chứ? "

Tiêu Khải từ đầu đến cuối vẫn một mực nhìn thẳng, không thèm đoái hoài gì tới anh. Nhưng nét mặt lại vô cùng kiên định.

-" Cháu có chỗ đứng như vậy ở bệnh viện còn nói là chưa ổn định sao? Không nói nhiều nữa, hôm nay ta có sắp xếp cho cháu đến gặp một người, con bé là con gái duy nhất của một người bạn của ta ,cháu liệu mà cư xử cho đúng. Nghe đâu nó vừa từ bên Mỹ trở về, vô cùng xinh đẹp lại tháo vát việc nhà, rất hợp với cháu."

-" Nhưng mà.....nhưng mà chẳng phải chú đã nói là để lần sau mới quyết định sao?"_ Hôm đó anh chỉ tùy tiện nói rằng sẽ suy nghĩ lại chứ hoàn toàn không có ý định là đồng ý với chú ấy. Việc đi xem mắt chỉ là muốn chọc cún con ấy một chút thôi, sao lại thành ra thê thảm như thế này?

-" Quả đúng là ta định sẽ như thế nhưng hiện tại mối quan hệ giữa cháu và cái cậu kia đã như vậy, đương nhiên ta phải đẩy nhanh tiến độ rồi, cháu đừng cứ lải nhải nữa, mau đi thôi."

Tiếng mở cửa thang máy vừa vang lên Tiêu Khải liền nắm lấy tay anh kéo đi. Xem chừng muốn tiến đến hầm để lấy xe. Tiêu Chiến khoản loạn cực độ ,đầu anh nhanh chóng cố gắng xử lý thông tin xem có cách nào có thể hoãn buổi xem bắt này hay không .Trước mắt phải cản chú ấy xuống hầm cái đã.

-" A.....khoan đã chú ba ,cháu....cháu chợt nhớ ra rằng xe vừa mới bị trục trặc đôi chút ,hiện tại không thể rời đi đâu?"_Anh nắm tay ông kéo lại, viện cớ rằng xe đã bị hỏng, ánh mắt đặt biệt chân thực ,chỉ tiếc là lại vô dụng mất rồi....

-" Không sao, chúng ta có thể đi taxi."

-"Ách.... Ta...Taxi?"

Phải rồi, còn taxi....tại sao anh không nghĩ ra chú ấy có thể đi taxi tới đó chứ? lần này thì tiêu rồi.....~

Tiêu chiến bất lực để chú ấy kéo sền sệt ra cửa. Hai người cứ thế lôi lôi kéo kéo nhau, đến khi ra đến cổng của khu căn hộ,anh chợt thấy dáng người quen thuộc vô tình lọt vào trong tầm mắt với mái tóc nâu và áo khoát đen to sụ, đi đi lại lại dưới nền tuyết trắng xóa,đây chẳng phải là Nhất Bác sao?

Em ấy sao lại đến đây?