Tiêu Chiến thẫn thờ nắm chặt lọ thuốc trong tay,hóa ra là như thế, sợ rằng anh không yêu cậu,sợ rằng anh đối với cậu không nảy sinh cảm giác cho nên mới nhờ đến loại thuốc này. Anh nhớ rất rõ ,tối hôm đó quả thực đau đến thấu xương nhưng anh rất nhanh bị kɧoáı ©ảʍ kia lấp đầy mà quên mất đi cảm giác như muốn rách toạt ra bên dưới. Thì ra đây chính là chủ đích của cậu, vậy tại sao anh lại không nhận ra sớm hơn ?Bây giờ đột nhiên nhớ lại, cảm thấy có biết bao dịu dàng. Hahaha Vương Nhất Bác, cậu thật giỏi, thật chu đáo quá rồi, trong thời gian ngắn như vậy có thể chuẩn bị hết tất cả mọi thứ thật hoàn hảo, từ việc dùng vải lót lấy tay tôi đến việc dùng thuốc để tránh cho tôi vì phản kháng mà làm chính mình bị thương. Hết thảy mọi chuyện cậu đều làm thật dịu dàng ,dịu dàng đến mức khiến tâm can tôi day dứt. Tại sao lúc đó cậu không tàn nhẫn hơn một chút thì giờ đây, tôi đã không phải đau đớn đến mức này...
Chính vì biết người kia đối với mình hết mức yêu thương....
Vì biết mỗi lần nhìn anh,ánh mắt kia đã ôn nhu đến mức nào....
Thế cho nên bây giờ mới thống khổ như vậy.
Cậu bé ấy đã liều mình đến mức dùng hết can đảm để thổ lộ với anh,ba từ "Đệ yêu anh" thốt ra có vẻ rất kiên định nhưng lại thoáng chút run rẩy, cún con chắc lúc đó em sợ lắm phải không? Sợ rằng anh sẽ cự tuyệt?
Vương Nhất Bác biết, nếu như lúc đó chứng kiến sự cự tuyệt của anh,chắc chắn cậu sẽ không chịu nổi, vì thế mới khiến anh không thể cử động, để ích kỷ giữ anh bên mình thật lâu hơn một chút, để rồi ngày mai khi thức dậy, đủ can đảm dốc hết nỗi lòng mà buông tay.
Sư tử nhỏ, yêu đương cuồng nhiệt, nhưng cũng có lòng tự tôn của chính mình. Ngày xưa một lòng theo đuổi, chính vì mong mỏi một ngày nào đó có thể lay động trái tim anh.Nhưng ngày hôm đó anh đã lựa chọn rời đi,cậu cũng không còn lí do gì để ở lại, để bám mãi theo anh,làm vậy chỉ khiến anh càng thêm chán ghét mà thôi.
Tiêu Chiến một lần nữa đặt chiếc lọ kia vào chỗ cũ,trong lòng lại dâng trào lên một trận đau đớn, đất nước này rộng lớn như vậy, anh biết tìm em ở đâu đây hả.....Cún con?
Một tháng trôi qua...
Tiêu Chiến vẫn cứ thế quay về cuộc sống như trước kia,ngày ngày đến bệnh viện, sau đó lại lủi thủi đi về nhà.Nhưng những ngày tháng vừa qua đối với anh không khác gì địa ngục cả,bất cứ anh làm gì hay ở đâu hình ảnh Nhất Bác vẫn cứ hiện lên trong tâm trí,thậm chí còn có thể nghe rõ mồn một bên tai giọng nói của cậu.
[-"Bác sĩ Tiêu, mau nhìn em nè!"]
Tiêu Chiến giật mình quay đầu lại, giữa hành lang của bệnh viện tấp nập người qua lại, nhưng lại không thấy được hình bóng mà anh cần, anh nhớ lúc trước cậu vẫn hay gọi anh như vậy, khi anh quay lại sẽ thấy một thiếu niên mỉm cười vui vẻ chạy về phía anh,cậu ấy mang theo cái ấm áp dịu ngọt, mang theo sức sống và năng lượng, cứ thế mà chạy đến bên anh.Bây giờ thì không còn nữa...
Tiêu Chiến mệt mỏi thở dài,sải bước chân vào phòng vệ sinh,lấy chút xà phòng trong tay rồi kì cọ, tiếng nước chảy cứ thế vang lên, bất ngờ một bàn tay to lớn nằm lấy tay anh.Tiêu Chiến giật mình nhìn qua,thì cùng lúc đó giọng nói quen thuộc cũng vang lên.
[-"Chiến ca ,đệ nói bao nhiêu lần rồi là da tay anh rất mỏng, rửa tay thì nhẹ nhàng thôi, anh cọ mạnh như vậy nhỡ xước tay thì làm sao?"]_Người trước mặt vừa nói, âm điệu mang theo ý cưng chiều vừa nhẹ nhàng nắm lấy tay anh xoa lấy. Tiêu Chiến tim như đứng lại, nhìn người kia không chớp mắt. Thấy vậy, khóe môi người đó lại cong lên.
[-"Chiến ca nhìn như vậy ,có phải Nhất Bác rất đẹp trai không?"]
Tiêu Chiến thẫn thờ nhìn lấy, nước mắt cũng chực trào.
-"Phải, rất đẹp "
-"Hả?Tiêu lão sư, cái gì đẹp? "
Tiêu Chiến giật mình nhìn sang bên cạnh, thấy Quách Thừa dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh.Hoang mang quay đầu trở lại, thì người trước mắt đã biến mất từ lúc nào, bàn tay anh vẫn còn đưa ra giữa không trung như thế, bọt xà phòng cũng không biết tự bao giờ mà tan hết đi.Hóa ra lại là ảo giác, ảo giác do chính anh tạo ra.Tiêu Chiến như người mất hồn lững thững bước ra ngoài, Quách Thừa lo lắng nhìn theo anh.
-"Tiêu lão sư anh ổn chứ? Tiêu lão sư!"
..............
*Cạch *
Cánh cửa phòng làm việc khẽ đóng lại ,anh mệt mỏi thả lưng xuống chỗ ngồi quen thuộc, tay xoa lấy hai bên mắt đã đầy những quầng thâm,chả là dạo gần đây anh hơi mất ngủ.Nhìn anh bây giờ thật sự có biết bao nhiêu thảm hại, một con người đã từng kiêu ngạo không đặt ai trong tầm mắt giờ đây lại vì một người khác si tình đến như vậy. Nhưng không sao cả,vì anh cảm thấy xứng đáng, xứng đáng với cậu, với cả tình yêu này.
Cố gắng trấn tĩnh bản thân, anh đem ra một xấp giấy tờ và bắt đầu lao vào công việc. Mỗi lần cảm thấy mình nghĩ về người kia quá nhiều anh sẽ bắt đầu làm việc, như vậy sẽ quên đi được cậu ,mặc dù anh biết làm vậy chỉ được nhất thời thôi .
Đang loay hoay xem xét ,dòng mực trong cây bút đột nhiên tắt nghẽn, Tiêu Chiến nhíu mày theo thói quen lại vô thức chìa tay ra bên trái mình.
-"Nhất Bác, đưa tôi viết của cậu đi,viết tôi hết mực rồi "
-"....."
Giật mình với chính lời mình vừa nói, lập tức quay mặt nhìn về chiếc bàn nhỏ bên cạnh anh.Ánh sáng căn phòng rất sáng ,rất rõ ràng nhưng sao vào mắt anh lại mờ ảo đến vậy. Phía trước bỗng hiện lên hình ảnh thiếu niên trẻ tuổi, thân mặc áo blouse trắng chìa cây viết về phía anh.
[-"Chiến ca,viết đây, làm xong việc rồi chúng ta cùng ăn cơm nhé!"]