Chương 33: Trói

Bây giờ đã là 9 giờ tối,bên ngoài nơi Bắc Kinh hoa lệ vẫn còn sáng đèn rực rỡ và tấp nập người qua lại. Duy chỉ có con đường nhỏ phía trước dãy nhà cũ kỹ này là tỉnh lặng và đắm chìm trong màn đêm dày đặc mà thôi . Ánh đèn đường loe lói rọi soi một mảng mờ nhạt qua ô cửa sổ,trong căn phòng tối,đủ để có thể thấy được thân ảnh một chàng trai đang nằm ngay ngắn trên chiếc giường nhỏ nhắn ,cùng với đôi mắt nhắm nghiền. Người này không phải nữ nhân, không phấn son chải chuốt nhưng gương mặt lại rất hồng hào và mềm mịn, môi nhỏ ửng nhẹ trông vô cùng tươi tắn. Gương mặt anh ta quá mức sắc sảo ,cứ ngỡ trên đời sẽ không ai có thể có được cái nhan sắc trời sinh động lòng người như thế này.Hàng lông mi đen huyền kia nhẹ run run,thân người khẽ động,mắt nhỏ chậm rãi mở ra với hàng loạt sự hỗn loạn và mơ hồ trong tâm trí. Tiêu Chiến nhăn mặt khó khăn định thần vì hiện tại đầu anh có chút choáng váng và có chút đau, có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc mê để lại. Rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra với anh vậy? Anh chỉ nhớ mình bị ai đó tấn công từ phía sau,tiếp theo thì dần mất đi ý thức ,cho đến tận bây giờ đều không còn nhớ bất cứ điều gì nữa. Hoảng loạn đưa mắt nhìn một lượt xung quanh, có khi nào là bắt cóc tống tiền không? Nhưng sao nơi này lại quen thuộc đến như vậy?kể cả chiếc giường anh đang nằm cũng truyền đến cảm giác vô cùng ấm áp.

Đây....... Là nhà của Nhất Bác?

Suy nghĩ ngờ vực vừa rồi của bản thân đã làm cho chính anh bị dọa sợ một phen,anh không thể nhầm được, đã một thời gian dài anh rất nhiều lần đến đây ,nơi này thậm chí đối với anh đã vô cùng quen thuộc nên có thể chắc chắn rằng đây chính là phòng của Nhất Bác không thể sai được . Nhưng mà sao anh lại ở đây? Nhất Bác đâu? Còn nữa, tại sao tay anh lại bị trói như thế này?

Cổ tay hiện tại đang bị quấn chặt bởi một sự dây thừng bản nhỏ,người trói có vẻ rất chu đáo khi đã bộc trước nơi cổ tay một mảnh vãi mỏng ,có lẽ để tránh cho anh bị siết chặt mà sẽ bị đau.Chuyện này càng ngày càng quá khó hiểu rồi.

Hàng trăm câu hỏi cứ thế quẩn quanh trong đầu,trong lúc anh còn đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của bản thân, thì bất chợt cánh cửa phòng bật mở.Tiêu Chiến lập tức giật mình, sau đó đề phòng nhìn chằm chằm vào thân ảnh mờ ảo xuất hiện trước mắt mình . Khi thấy người kia có dấu hiệu tiến lại ,anh theo phản xạ cơ thể liền muốn bật dậy và lùi về sau.

-"A!"_Khó khăn kêu lên một tiếng, âm thanh anh phát rất nhỏ nhưng vì không gian yên tĩnh của căn phòng mà lại thành ra rất rõ ràng khi đến tai người kia.Bóng đen có chút khựng lại, đứng đó nhìn chằm chằm vào anh.Tiêu Chiến bất giác đổ một tầng mồ hôi, quái lạ! Cơ thể anh....cơ thể anh không cử động được, nó không có một chút sức lực nào cả,anh đã cố gắng rất nhiều rồi nhưng không sao nhấc lên được dù chỉ là một cánh tay.

-"Chiến ca..."

Tiếng gọi này...

Cũng là một tiếng gọi quen thuộc, nhưng không còn sự trong trẻo,vui vẻ thường ngày mà thay vào đó là sự trầm thấp đến đáng sợ , có lẽ người vừa gọi đó tâm tình đang thật sự quá đỗi hỗn loạn, cố gắng kiềm nén cảm xúc của bản thân lại khiến cho tiếng gọi "Chiến ca" phát ra thoáng chút run rẩy khó nhận ra.

-"Nhất Bác? Là cậu phải không? "

Anh thôi không gượng dậy nữa, giây phút tiếng gọi kia cất lên trong lòng anh như vơi đi một tảng đá lớn vậy. Nhưng cũng nhanh chóng bị tảng đá khác đè lên, thật may người đưa anh đi là cậu ấy.....nhưng tại sao cậu lại làm vậy với anh?

Vương Nhất Bác chậm rãi bước tiếp, khi toàn bộ thân ảnh đều hiện ra rõ ràng trước mắt anh, thì cũng là lúc cậu đã đến ngay bên cạnh giường rồi.

-"Chiến ca,anh tỉnh rồi? "

-"Quả nhiên là cậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? sau lại trói tôi? "

Đối diện với ánh nhìn khó hiểu của anh,đáp lại chỉ là tiếng thở dài của cậu.

-"Trói anh lại ,để anh không đi gặp viện trưởng nữa , để anh không rời xa đệ ,để đệ có thể giữ anh lại bên mình, Tiêu Chiến....Nhất Bác thật sự không muốn mất anh"_Nhất Bác của hiện tại, đau thương có, tức giận có và điên cuồng cũng có. Nếu không ,chắc chắn cậu sẽ không đủ can đảm đến mức dám đưa anh về đây.