Chương 24: Nhất Bác,cậu đâu rồi?

Vương Nhất Bác kinh ngạc mắt mở lớn nhìn bà,gấp gáp cất lời.

-"Sao....sao bà....."

-"Sao ta lại biết chứ gì? cậu nghĩ bà già này sống 90 năm trên đời rồi mà cái điều nhỏ như vậy cũng không nhìn ra à?nếu không phải đem về cho người cậu yêu, cớ gì lại vì tìm một cái bánh mà chạy đến người ướt cả mồ hôi thế này hả?lại còn vừa nhắc đến thôi ánh mắt lại nhu tình đến vậy, thế này thì chỉ có yêu thôi cậu trai ạ"

Toàn bộ câu nói đó đều mạnh mẽ đánh vào tim đen của cậu,Nhất Bác không biết nói gì đành cười gượng mà gãi đầu.Đúng là gừng càng già càng cay quả không sai,bà ấy đã để ý hết tất cả, từ bên ngoài lẫn những cái mà cậu đã vô tình biểu lộ ra,thật quá nể phục rồi.

-"Vậy bà....bà có loại bánh đó không ạ?"

-"Đương nhiên là có rồi"

-"Thật ạ?"_Nhất Bác mừng rỡ thốt lên,niềm vui không kiềm được mà tràn đầy trong khóe mắt.Bà lão ấy bất lực lắc đầu vài cái,thật là hết cách với đám trẻ ngày này mà,bà chậm rãi lui vào trong tìm kiếm gì đó,Nhất Bác tuy trong lòng rất nôn nóng nhưng vẫn ngoan ngoãn chờ đợi ở bên ngoài.Khoảng 10 phút sau,bà lão đi ra với chiếc bánh tròn tròn được gói kĩ càng trên tay,đưa ra trước mặt cậu.

-"Đây,của cậu"

Vương Nhất Bác cười đến rạng rỡ đón lấy nó,cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay và cũng không quên nói với bà .

-"Bao nhiêu tiền vậy ạ để cháu trả cho bà"

-"Không cần đâu, cầm đi mà cho người của cậu"

-"Dạ?"

Không lấy tiền sao? tại sao bà ấy lại cho không một người xa lạ như cậu?

Dường như cũng hiểu suy nghĩ của cậu hiện tại,bà lão đã chậm rãi lên tiếng.

-"Hừm,ta đã già rồi,làm bánh này cũng đã hơn mấy chục năm.Bây giờ người ta không yêu thích nữa thì còn bán làm gì?Cậu cũng thấy rồi đó,khi xưa nơi này hàng quán tấp nập,người qua kẻ lại đến không đếm xuể,bây giờ lại chỉ còn một mình ta, cũng may cho cậu,bởi vì hết ngày hôm nay ta cũng nghỉ bán mất rồi ,cái bánh cậu đang cầm trên tay kia cũng là cái cuối cùng đấy.Thời thế thay đổi,mọi chuyện rồi cũng sẽ thay đổi theo,khi còn cơ hội thì hãy cố gắng mà nắm giữ lấy biết không?Quán đã không còn,ta tiếc gì một cái bánh mà không thể cho cậu chứ?"

Nhất Bác nhìn chiếc bánh cuối cùng trên tay mình,đột nhiên có cảm giác vô cùng trân quý.

-"Cám ơn bà rất nhiều,cháu nhất định sẽ ghi nhớ"

-"Được,được rồi mau về đi"_Bà lão cười hiền gật gật đầu xua tay,Vương Nhất Bác mỉm cười với bà một cái sau đó lái xe rời đi.Khi bóng dáng cậu đã khuất dần ,bà ấy vẫn đứng đó nhìn theo,dường như đang suy nghĩ một điều gì đó.

-"Ánh mắt trong trẻo,tâm hồn thuần khiết chưa thấm vị đời......chỉ sợ sau này,vì tình mà khổ"

Tại bệnh viện...

Nhìn đồng hồ trên tường đã 4 giờ chiều rồi,anh nhíu mày nhìn sang số điện thoại quen thuộc đang hiện lên trên màn hình điện thoại.Từ nãy đến giờ anh đã điện rất nhiều lần rồi vẫn không thấy cậu bắt máy,rốt cuộc là đã đi đâu rồi?Không tìm được thì phải nhanh chóng trở về chứ? hay là cậu ta ngốc đến mức đi đâu tìm thật rồi?

-"Nhất Bác,cậu đang ở đâu vậy?"

Trong lòng anh bỗng chốc dâng lên cảm giác vô cùng lo lắng,đáng ra anh nên biết tính khí cậu ấy chính là cố chấp không buông,đáng ra anh không nên khıêυ khí©h cậu ấy mới phải,anh đã sai rồi chăng?

Khẽ nuốt một ngụm nước bọt,cổ họng lúc này đã quá khô khan,ngón tay thon dài tiếp tục bấm vào dãy số quen thuộc kia,và nhấn gọi đi...

*Reng.....reng*

Chiếc điện thoại trong túi quần không ngừng run lên,nhưng Vương Nhất Bác lại chẳng mảy may để ý đến.Cậu vừa mới trả xe xong và đang trên đường trở về đây,hiện tại là đã tới rồi,phía bên kia đường chính là bệnh viện Thiên Ân.Chiến ca chắc chắn đang ở phía trong,cậu nhất định phải mau chóng đem đến khoe với anh ấy,nhất định anh ấy sẽ rất bất ngờ cho mà xem.

Đem chiếc bánh trên tay ôm chặt vào trong lòng,vì nóng lòng....vì mừng rỡ,Vương Nhất Bác vui vẻ đến mức cứ thể liền lập tức chạy lên phía trước.Cánh cổng bệnh viện đã ngày lúc một gần rồi,khi bước chân đã sải gần đến nơi,bất đợt bên tai cậu có một âm thanh vô cùng chói tai vang lên...

*Tin....tin...tin*

-"Nè cậu kia mau tránh ra"

*Kéttttt*

*Rầm*

-"A!"_Nhất Bác kêu lên một tiếng,sau đó cậu hoàn toàn không biết gì nữa.Lúc nãy...lúc nãy dường như có tiếng còi xe vang lên,có tiếng ai đó hét,sau đó thì cậu bị một lực gì đó rất mạnh hất văng ra một đoạn xa.Hiện tại có thể cảm nhận rằng bản thân đang nằm dưới nền đất lạnh,nhưng thân thể tại sao lại nặng nề thế này? cậu không nhấc lên nổi nữa,tại sao lại như vậy?

Phải rồi.....dường như đang có thứ gì đó đang chảy trên mặt cậu thì phải,đang chảy rất nhiều....nó là gì vậy nhỉ?cậu có chết không? tại sao mọi thứ lại càng mờ đi rồi?những người đang đứng xung quanh cậu này,tại sao cậu không thể nhìn rõ họ nữa vậy?......tại sao?