Chương 13: An ủi

Tiêu Chiến nhìn theo ánh sáng lướt qua đó trong lòng không khỏi nghi vấn,giờ này ai lại ở đây chứ?lại còn dùng đèn chiếu sáng?chính vì dạo gần đây xuất hiện nhiều vụ liên quan đến việc bệnh viện bị trộm cắp nên để chắc chắn anh đã một mình tiến đến nơi phát ra ánh sáng kia để kiểm tra xem thế nào,dù sao thì cái gì chắc chắn vẫn hơn mà.

Thân ảnh cao lớn sải bước về phía trước,khi đã qua khỏi chỗ tường hẹp,anh bất ngờ bị ánh sáng ban nãy thình lình chiếu vào mắt một lần nữa khiến Tiêu Chiến khó chịu nhíu mi,đưa tay lên trước mặt .

-"Bác sĩ Tiêu? thì ra là ngài"

-"Ông Trương?"_Giọng nói người trước mặt vang lên có chút quen thuộc,khi ánh sáng chói lóa kia vụt tắt,lúc này anh mới có thể nhìn rõ ,thân ảnh người đàn ông mặc trên mình bộ đồng phục xanh của bảo vệ ,đang kinh ngạc nhìn anh.

-"Phải, là tôi.....thì ra là bác sĩ Tiêu , làm tôi cứ tưởng ai"

Tiêu Chiến khẽ gật đầu,anh còn tưởng ai hóa ra là bảo vệ bệnh viện đi kiểm tra,gần đây trộm cướp hoành hành chả trách người trước mặt lại giờ này đi đi lại lại nơi này.

-"À xém chút nữa quên mất,tôi còn phải nhanh chóng kiểm tra hết khu này đã,tôi đi trước đây không phiền cậu nữa"

-"Được,đi thông thả"_Anh một lần nữa gật đầu nhìn người đàn ông từ từ khuất dần đi,hai tay cho vào túi vào blouse trắng bên ngoài định bụng sẽ trở về chỗ cũ thì...

*Bịch....bịch....bịch*

*Rầm*

-"A!..."_Tiêu Chiến nhăn mặt vì sức nặng trên người anh,chưa kể lưng anh bây giờ đang dán chặt xuống nền đất lạnh thật sự rất khó chịu.

-"Vương Nhất Bác,cậu làm cái gì vậy hả?"_Cậu ta vừa lúc nãy mạnh bạo lao đến ôm lấy anh kết quả khiến anh mất đà mà ngã xuống bây giờ còn ngang nhiên nằm đè lên người anh,ôm đến chặt như vậy,rốt cuộc là bị làm sao đây?

Nhất Bác nghe âm thanh giận dữ của anh cũng sống chết ghì lấy không buông, mắt nhắm chặt lại áp đầu mình lên ngực anh lên giọng khẽ trách.

-"Tiêu lão sư đã hứa là không bỏ đi rồi mà"

-"Cậu sợ cái gì chứ? tôi chỉ mới đi có một chút,cậu có phải là nam nhi không vậy?mau ngồi dậy"

-"Không muốn"

-"Cậu...?"_Tiêu Chiến bất mãn trừng mắt nhìn người trong lòng,anh bị cậu ta thật sự ôm đến phát đau rồi,từ trước đến nay anh cũng không quen tiếp xúc gần gũi với người khác thế này nên có thập phần không quen.Bầu không khí giữa hai người đột nhiên im lặng,một lúc khi tâm tình đã bình ổn hơn,Nhất Bác nhỏ giọng lên tiếng.

-"Đệ rất sợ phải ở một mình,ở trong bóng tối,ở nơi bức tường kín không có ai...đệ rất sợ."_Đó là lí do cậu luôn muốn kết giao với tất cả mọi người,cậu rất sợ phải chịu cảm giác cô đơn một mình.Hiện tại vì đã trưởng thành nên cũng giảm đi phần nào rồi,nhớ lúc còn nhỏ,mặc dù cậu được ngủ cùng với rất nhiều đứa trẻ khác trong một căn phòng lớn nhưng cứ mỗi đêm xuống hoặc những lúc trời mưa to cậu đều không sao ngủ được,cảm giác thiếu thiếu một thứ gì đó,sau này dần dần lớn lên cậu mới hiểu cái thiếu ấy chính là tình thương gia đình.Những người ở cô nhi viện thật sự rất tốt nhưng tất cả họ đều không mang lại cho cậu cảm giác lấp đầy khoảng trống ấy,cũng giống như khi lớn lên,việc cố gắng cùng thật nhiều người vui vui vẻ vẻ nhưng cái cảm giác mà cậu cần .....vẫn chưa thể tìm được.Vương Nhất Bác rất sợ khi phải nhớ về sự cô đơn buồn tủi,nên cậu luôn dùng suy nghĩ tích cực và năng lượng của mình mà sống vui vẻ để không phải nghĩ quá nhiều về cảm giác ấy nữa,nó.....thật sự rất đáng sợ.

Tiêu Chiến cảm nhận người trong lòng anh có chút run rẩy,tính anh vốn không phải người dễ tò mò và bản thân anh cũng không muốn hỏi quá nhiều về việc vì sao cậu lại sợ cái này cái kia, nên bàn tay nhỏ nhắn có chút không biết nên làm gì.Bất giác đành đặt nhẹ lên tấm lưng rộng lớn của người bên dưới ,vụng về mà vỗ nhẹ.

-"Được rồi,chẳng phải tôi ở ngay đây sao?cậu cứ mãi trốn tránh như vậy, định sợ cả đời à?"

Giọng nói mềm mại,âm thanh nhẹ nhàng trầm ổn như nước,hơi ấm từ người kia truyền đến khiến tim cậu vô thức đập loạn.Bàn tay anh nóng rực,vuốt trên tấm lưng rộng lớn kia của cậu,cứ hễ vi vu đến đâu,nơi nó liền vì thế mà tê dại.Vương Nhất Bác chấn động không ít từ trong lòng ngực ngước lên nhìn anh.Tiêu Chiến không hiểu hành động bất ngờ kia nên cũng không nói gì im lặng mà chờ đợi,nhưng 15 phút đã trôi qua thì anh bắt đầu mất kiên nhẫn.Cậu bác sĩ này cứ nhìn chằm chằm vào anh ,một câu cũng không thèm nói,rốt cuộc là muốn gì đây?

-"Cậu nhìn đủ chưa? còn không mau ngồi dậy?"

-"A! xin lỗi"_Vương Nhất Bác giật mình hoàn hồn trở lại,cậu vội vàng rời khỏi người anh,đứng lên gãi đầu cười cười.

-"Tiêu lão sư,thật ngại quá"

Anh đưa tay phủi phủi bụi bẩn trên người, liếc cậu một cái sau đó nhanh chóng lướt qua người cậu hướng trở về phòng của mình.Vương Nhất Bác lủi thủi đi phía sau anh,đôi mắt không tự chủ được ngước lên một lần nữa nhìn anh,cảm giác lúc nãy thật lạ cũng thật ấm áp.Tiêu lão sư vừa nói vừa xoa lưng cậu,có phải là an ủi cậu không? con người này hóa ra ngoài việc đem lại cho cậu sự yêu thích cùng ngưỡng mộ thì dường như....dường như đối với cậu,còn có một cái gì đó rất đặc biệt thì phải...