Chương 19: Có thể làm chuyện khác không?

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Lúc Trầm Ám về đến nhà đã là mười giờ đêm.

Anh đem chậu hoa ra ban công để tưới nước, sau đó mới cởϊ qυầи áo ra rồi đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Anh không uống nhiều rượu, nhưng ăn chẳng được bao nhiêu nên bụng rất khó chịu, anh tìm thuốc uống rồi nằm dựa vào ghế sô pha, sau đó thì lấy điện thoại ra xem tin tức.

Lại là một mảng màu đỏ dày đặc.

Anh nâng mí mắt lên, nhìn vào cột trên cùng, nhưng nó trống không, không có tin nào cả.

Đầu lưỡi anh chạm nhẹ vào răng, sau đó anh dùng ngón tay cái ấn vào nút call video trên màn hình.

Một lúc sau, một dòng chữ hiện lên: cuộc gọi bị từ chối.

Trầm Ám: "..."

Anh day ấn đường rồi khẽ cười.

Sau đó anh ấn gọi lại một lần nữa, phải mất đến mười giây Bạch Lê mới trả lời, nhưng hơi thở của cô rất nhẹ nhàng.

"Chưa ngủ à?" Vì uống rượu nên giọng của Trầm Ám rất khàn: "Hay là bị anh đánh thức?"

"Không, không phải" Tai của Bạch Lê nóng như lửa đốt, giọng nói của cô run lên một cách rõ ràng.

Trầm Ám khẽ cười, tiếng cười vang lên trong cổ họng nghe rất khàn, khiến sống lưng của Bạch Lê tê dại vì hưng phấn, mặt cô đỏ bừng, cô cầm điện thoại lên rồi lắp bắp hỏi: "Anh, anh cười cái gì chứ?"

"Nghe thấy giọng nói của em nên anh muốn cười thôi" Giọng nói của anh rất mơ hồ, cũng rất khàn: "Không được à?"

Bạch Lê: "..."

"Anh có chuyện gì à?" Cô hạ giọng hỏi.

Trầm Ám vừa cười vừa nói: "Không."

"..."

Đã lâu Trầm Ám không uống rượu, vào những ngày lễ Tết, nếu người khác mời anh uống, anh sẽ từ chối rồi nói dạ dày mình không tốt nên không được uống, nhưng đó không phải là lời nói dối, vì anh thật sự không thể uống, dạ dày anh thật sự cũng không tốt.

Mỗi lần uống rượu, tâm trạng của anh lại đi xuống.

Nhưng đây là lần đầu tiên, chỉ cần nghe thấy giọng nói của Bạch Lê, tâm trạng của anh đột nhiên tốt hơn hẳn.

"Tâm sự một lúc đi" Giọng của anh vừa trầm vừa khàn, cộng với một chút men say, nghe cực kì quyến rũ: "Năm nay anh hai mươi chín tuổi, sang năm sẽ là ba mươi, còn em?"

Bạch Lê bối rối, một lúc sau cô mới nói: "Em... hai mươi tư tuổi."

"Hai mươi tư tuổi á? Nhìn như mới mười tám tuổi ấy" Trầm Ám từng xem qua chứng minh thư của Bạch Lê nên anh biết tuổi của cô, nhưng anh muốn trêu cô một chút.

Bạch Lê không nói thêm gì, chắc là mặt đã ửng hồng.

"Công việc của anh thì em biết rồi, vậy còn công việc của em?" Trầm Ám lại hỏi.

"Hoạch định..." Giọng nói của cô rất nhỏ, nghe có vẻ hơi chật vật và căng thẳng.

"Anh chưa từng tìm hiểu qua nên cũng không biết nhiều lắm, hôm nào dạy cho anh được không?" Anh cười hỏi.

Cô không biết phải trả lời như thế nào, vòng vo cả buổi rồi mới đáp: "Vâng."

"Lúc gặp mặt nhau, em luôn từ chối anh, vậy mà lúc nói chuyện qua điện thoại, tại sao lại dễ nghe như vậy, hả?" Âm cuối cực kỳ trầm, giọng nói run run như phát ra từ trong l*иg ngực, khiến tai Bạch Lê nóng đến mức tê dại.

Hơi thở của cô trở nên bất ổn, Bạch Lê cầm chặt lấy điện thoại, giọng nói cực kỳ run: "Không, không phải."

"Không phải á? Vậy thì ngày mai anh..." Anh để hơi thở của mình lại gần điện thoại hơn một chút, giọng nói nghe rất khàn, vô cùng quyến rũ: "Có thể làm chuyện khác không?"

Mặt Bạch Lê nóng hết cả lên, lưỡi thì líu lại, nói chuyện lắp ba lắp bắp: "Không, không được."

Cô vô cùng xấu hổ, sau khi nói xong thì vội vàng cúp máy.

Trầm Ám nhìn cuộc gọi vừa bị tắt trên màn hình điện thoại, anh đưa tay lên day ấn đường, khóe môi không khỏi nhếch lên, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Chiếc mũ bảo hiểm anh đặt mua trên mạng cuối cùng cũng đến, cho nên mới sáng sớm anh đã đi tới bưu điện.

Trầm Ám là một trong những người ít mua sắm online, khi cô gái ở bưu điện nhìn thấy anh đến thì đỏ mặt hỏi mã nhận hàng của anh, sau đó cô ta bê một chiếc hộp khá nặng ra, còn hỏi thêm: "Cái gì thế... có vẻ hơi nặng."

"Mũ bảo hiểm" Trầm Ám cầm lấy con dao nhỏ ở trên bàn rồi dùng nó mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng, ở trên còn in dòng chữ: [Dành riêng cho Bạch Lê]

Anh hài lòng cười, sau đó thì cầm lấy mũ bảo hiểm rời đi, còn chiếc hộp thì để lại: "Cảm ơn."

Cô gái ở bưu điện ngạc nhiên nhìn chiếc mũ bảo hiểm màu hồng ở trên tay anh, rõ ràng nó không hề hợp với anh, sau đó cô ta lại nhìn chiếc thùng các-tông ở bên cạnh, đôi vai nhẹ nhàng gục xuống.

Thì ra là mua cho bạn gái...

"Hôm nay đến muộn thế" Bà chủ quán bánh bao thấy Trầm Ám đi tới thì quay người nhìn ra phía sau, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn lại lần nữa, trên đầu xe của Trầm Ám treo một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng, nhìn rất bắt mắt.

Bà chủ đứng lên, vui vẻ cười nói: "Cháu thật sự tìm được bạn gái rồi à? Ôi, cháu định đi đâu thê? Hôm nay không phải là Tết Trung thu sao?"

"Vâng, cháu định đưa em ấy đi ra ngoài chơi" Trầm Ám không mua bánh bao, anh xuống xe rồi đưa hộp bánh Trung thu cho bà chủ và cười nói: "Trung thu vui vẻ."

Bà chủ không khách sáo với anh, bà ấy nhận lấy chiếc bánh Trung thu rồi niềm nở nói: "Tối nay cháu có thể đến nhà cô ăn bữa cơm đoàn viên, mang cả bạn gái theo nữa."

Trầm Ám cười nhẹ: "Không được đâu, em ấy sợ người lạ nên để lần sau đi."

Anh vẫy tay với bà chủ rồi lên xe rời đi.

Lúc sáng anh đã nhắn tin cho Bạch Lê, nói là khoảng tám giờ rưỡi anh sẽ đến chỗ cô.

Lúc anh đi đến đó là tám giờ hai mươi năm phút, anh dưngd đợi ở dưới tầng một lúc lâu rồi mới gọi cho cô, nhưng Bạch Lê không trả lời, đến lần thứ ba cô mới nhấc máy.

"Chưa dậy à?" Anh hỏi.

"Không phải, em… em… không muốn… đi ra ngoài" Bạch Lê nhỏ giọng từ chối, nói xong lại xin lỗi: "Bác sĩ Trầm, em xin lỗi."

"Câu nói tối qua của anh làm em sợ à?" Trầm Ám hỏi.

Bạch Lê nhớ tới câu nói đó, tai lại nóng lên: "Không... không phải."

"Vậy thì tại sao?"

"Em ..." Bạch Lê không biết phải giải thích như thế nào, một lúc lâu sau cô mới nhỏ giọng nói: "Sau này... anh đừng đến tìm em nữa."

Trầm Ám đang đứng ở trước cửa phòng cô, anh dùng tay gõ nhẹ lên cửa, tiếng gõ vang lên ở đầu dây bên kia: "Anh đang ở ngoài cửa, mở cửa ra đi."

"..."