Sáng sớm hôm sau, Bùi Chu ôm hồ ly, cùng Đại La La đúng hẹn đi đến chợ Warren.
Chợ ở Warren trước sau như một vẫn luôn kế tục phong cách tục tằng nguyên thuỷ của tinh cầu Warren.
Trên một khu quảng trường trống trải, chỉ đơn giản dùng tre trúc dựng một cái khung, trên nóc phủ một lớp bằng lá cây bện thành để che, ngăn trở ánh nắng trực tiếp chiếu xuống, một căn chòi giản dị liền hình thành.
Phía dưới căn chòi là các thú nhân bày quán bán hàng.
Có thể là bởi vì thời tiết nóng nực, bọn họ cũng lười nói chuyện to tiếng, chỉ ngồi ở trên ghế gỗ, trước mặt là một tấm vải dùng để trải khi ăn cơm dã ngoại, trực tiếp bày ra hàng hoá đủ loại đủ kiểu dáng, mặc cho khách nhân tới chọn lựa.
Bởi vì là một tháng mới mở họp chợ một lần, hôm nay nơi này phi thường náo nhiệt, không nhầm thì phải nửa số thôn dân Warren tinh đều tới.
Liếc mắt một cái nhìn lại, tất cả đều là các thú nhân rộn ràng nhốn nháo, vai kề vai đi lại, thỉnh thoảng có thanh âm cò kè mặc cả truyền ra.
Những quầy hàng này có đủ loại kim loại kỳ dị, cục đá, thảo dược không biết cách sử dụng, càng có rất nhiều dã thú mới vừa săn trở về, tỷ như con lợn rừng da đen mới vừa bị cắt lấy đầu, con bò tót bị xẻ thịt thành các khối bự, nguyên con rồng Lesotho...... Một số loại hàng hóa bên cạnh đều đặt một tấm bảng, trên đó dùng bút viết giá tiền sẵn.
Hiển nhiên mấy thứ này đều là hàng hoá thường thấy, giá cả dao động không lớn, các thú nhân thôn dân nếu nhìn trúng thì phần lớn đều trực tiếp mua.
Nhưng đáng chú ý chính là một số loại hàng hoá không có đề giá —— này chứng tỏ chúng nó là loại đồ tương đối hiếm lạ, hoặc là rất khó định giá, rất đáng cho mọi người xem xét.
Ví dụ như một con tiểu dực long chỗ vừng ngực gần bụng bị khoét một lỗ nhỏ, một nắm bùn nhìn như bùn đất bình thường, hoặc là một album minh tinh nào đó làm bằng nguyên liệu của nhân ngư..... Còn có một ít đồ vật căn bản nhìn không ra lai lịch, rực rỡ muôn màu.
Bùi Chu cùng Đại La La một đường đi dạo qua khắp các sạp hàng, thực sự là được mở rộng tầm mắt.
Bùi Chu nhìn chằm chằm vào quầy hàng bán nguyên liệu nấu ăn, kinh ngạc cảm thán ra tiếng: "Giá cả con tiểu dực long này cũng quá đắt đi? Ban đầu tôi còn muốn mua một con làm đồ ăn cho Manh Manh ăn, hiện tại xem ra là mua không nổi."
Đại La La bật cười: "Cậu đối với nhóc con đó thật đúng là hào phóng, tiểu dực long cũng không phải là dã thú bình thường, nó tuy rằng không có trí tuệ, nhưng luận về lực chiến đấu, thợ săn dị năng bình thường cũng không phải đối thủ của nó đâu, hơn nữa tốc độ cực nhanh, cánh lớn thích hợp bay lượn, thường thường nếu muốn săn bắt thì phải một đội thợ săn mới có thể thành công bắt giữ, nhóm thợ săn tự nhiên đem giá cả đề cao lên rồi."
Bùi Chu hiểu rõ gật gật đầu: "Hoá ra là như thế à." Hắn vỗ vỗ đầu hồ ly tiên sinh nhà mình, "Con à, ba ba hiện tại không có tiền cho con ăn tiểu dực long rồi, chờ ba ba kiếm được nhiều tiền, nhất định làm đồ ăn ngon cho con nếm thử!"
Hồ ly tiên sinh bước chân hơi ngừng, không có lên tiếng, nhưng đôi mắt nó biểu lộ một tia thần sắc quỷ quyệt.
—— Tinh lịch ngày XX năm XX, Bùi Chu tự xưng một tiếng ba ba.
Yên lặng ở trong lòng ghi lại một bút trong sổ nợ, hồ ly tiên sinh cười như không cười: Một ngày nào đó, tôi sẽ làm cho em rõ ràng, rốt cuộc ai mới là ba ba.
......
Ở chợ đi dạo một vòng, hồ ly tiên sinh tựa hồ không còn kiên nhẫn bồi bọn họ, không biết một mình chạy đi nơi nào chơi, chỉ còn lại Bùi Chu cùng Đại La La thương lượng nên mua đồ gì.
"A, cái quầy hàng kia, tôi thấy cỏ lưu ly!"
Đại La La vừa lúc muốn mua thêm một chút cỏ lưu ly để bện giày, liền lôi kéo Bùi Chu hướng một góc quầy hàng chạy tới, "Bà ơi, cỏ lưu ly này bán thế nào ạ?"
Chủ quán là một lão bà thú nhân thoạt nhìn tuổi tương đối lớn, mặt mang đầy ý cười, bộ dáng thực hiền hoà: "Lại là cô nhóc à, vẫn như cũ, 20 tinh tệ một bó cỏ lưu ly, tự mình chọn đi."
Bùi Chu rũ mắt nhìn xem, ở trên quầy hàng của bà, không nhiều lắm có khoảng 10 bó cỏ lưu ly, chỉnh chỉnh tề tề nằm sát ở bên nhau, mỗi một cây cỏ đều được tẩy sạch bùn đất, phi thường sạch sẽ.
Nhưng cũng chính là tận mắt nhìn thấy, Bùi Chu mới phát hiện cỏ lưu ly cũng không giống như trong tưởng tượng của anh —— tất cả đều là màu sắc trong suốt như thủy tinh. Mà là có màu vàng, xanh, hồng, lam, trắng...... Các loại màu sắc hỗn tạp ở bên nhau, thật sự giống như "pha lê".
Dùng nó bện đồ vật, nếu không phối hợp màu sắc cho tốt mà nói thì...... chỉ sợ, sẽ lóe mù đôi mắt người nhìn.
Đại La La làm cho anh bốn đôi giày nhỏ, thoạt nhìn không có gì, nhưng kỳ thật chỉ sợ quang lấy ra cùng sắc hệ lưu li thảo, chính là một sự kì công vô cùng, Bùi Chu nghĩ vậy trong lòng có chút cảm động.
"Dạ, cháu lấy hết bà ạ!" Đại La La dũng cảm vung bàn tay lên, "200 tinh tệ, cháu liền chuyển cho bà ngay."
Chủ quán sợ ngây người, cực kì cao hứng mà nói liên thanh: "Được được được! Bà đây liền thay cháu đem đồ vật đóng gói tốt."
"À, còn có, cái cỏ lắc lắc này bán như thế nào ạ? 10 tinh tệ một cây, oa, đủ quý nha!"
Ngay ở lúc Đại La La cùng bà chủ tiếp tục cò kè mặc cả. Bùi Chu cũng ở quầy hàng chọn lựa nhặt đồ, đột nhiên, anh phát hiện một khối kim loại kỳ lạ, hình dạng có chút bất quy tắc, phiếm hắc kim ánh sáng, thoạt nhìn còn rất khốc huyễn.
Không biết là nghĩ tới cái gì, Bùi Chu tâm niệm vừa động, liền hướng chủ quán nói: "Bà ơi, cái khối kim loại này bao nhiêu tiền, cháu muốn mua."
"Cái này à......" Bà chủ ngẩng đầu vừa thấy là hàng gì, vội vàng xua tay nói: "Đây là khối hắc kim, quá nhỏ, cũng làm không ra thứ gì, không đáng giá mấy đồng tiền. Hai người cũng mua nhiều cỏ lưu ly cùng cỏ lắc lắc như vậy rồi, bà đây liền không thu tiền, cháu cứ việc cầm đi đi."
"Sao cháu có thể không biết xấu hổ như vậy được." Bùi Chu vành tai ửng đỏ, cuối cùng vẫn đưa cho chủ quán 5 tinh tệ.
Đại La La thấy, tò mò hỏi anh: "Bùi Chu, cậu muốn thứ này làm gì?"
Bùi Chu nhấp miệng cười cười: "Tôi tính dùng cái khối kim loại này làm thành một cái thẻ nhỏ, mặt trên khắc mấy chữ, để cho hồ ly nhãi con nhà tôi đeo trên cổ, vạn nhất nó đi lạc, sẽ có người hỗ trợ đưa về nhà giúp, cũng không đến mức cho người ta bắt đi ăn luôn."
"Ờm, có đạo lý, cậu nghĩ còn rất chu đáo." Đại La La bừng tỉnh gật đầu, rồi sau đó hỏi: "Vậy cậu sẽ chế tác ra sao? Khoan, khắc chữ?"
Bùi Chu lắc đầu, thành thật nói: "Tôi tính về nhà rồi lại cân nhắc một chút."
"Được rồi, đừng về nhà cân nhắc, tôi thay cậu chuẩn bị cho tốt." Đại La La vươn bàn tay trắng nõn ra, ý bảo Bùi Chu đem đồ vật đưa cho cô nàng.
Bùi Chu ngẩn ra, theo bản năng đưa khối kim loại đen nhỏ kia ra.
Đại La La cầm khối kim loại đen, trên tay hơi hơi nổi lên một trận kim sắc quang mang, không chút để ý nói: "Muốn hình chữ nhật hay là hình tròn hay là hình trái tim tình yêu đây?"
Bùi Chu theo bản năng trả lời: "Hình chữ nhật đi." Hồ ly nhãi con dù sao cũng là một con hồ ly đực, làm một hình trái tim tình yêu cũng quá gái tính rồi.
"Ok." Ngón tay mảnh khảnh của Đại La La tùy ý mà ấn một cái, liền đem khối kim loại tạo thành một khối hình chữ nhật hơi mỏng, như là đang nghịch nắn một khối đất dẻo cao su vậy, làm Bùi Chu xem đến sửng sốt không thôi, cô nàng tiếp tục hỏi: "Muốn viết chữ gì?"
Bùi Chu yết hầu khô khốc: ừm, ừm viết một cái tên, chủ nhân, địa chỉ đi."
Đại La La gật đầu, giơ tay liền ở trên mặt thẻ bài hắc kim hư vẽ một ít đường cong, hoa văn, theo động tác tay nàng chỉ huy, trên khối kim loại đen tự động hãm xuống một ít đường cong, cấu thành kí tự rõ ràng, huyền huyễn giống như ma pháp vậy.
—— Manh Manh belong to Bùi Chu, địa chỉ: phòng khám thú y Bùi Chu Warren tinh cầu.
"Đây, cho cậu." Đại La La sau khi hoàn thành một loạt động tác này, hào phóng đem thẻ bài trả lại cho Bùi Chu, cũng nói: "Tôi ở trên cái thẻ bài này còn đυ.c một cái lỗ, lúc trở về cậu tìm cái dây xiên qua là được."
Bùi Chu vuốt ve tấm thẻ bài trong tay, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Đại La La, cậu cũng quá lợi hại đi? Đây là dị năng của cậu à?"
Đại La La khoe khoang mà cười: "Đương nhiên rồi, năm đó ở trường học, cái danh hiệu máy cắt kim loại cũng không phải là nói không."
"Làm thật sự không tồi, trên thẻ bài còn khắc có một ít hoa văn, thoạt nhìn đặc biệt cao cấp hơn hẳn mấy bậc." Bùi Chu nhận lấy cái thẻ bài, cười nói: Cảm ơn cậu nhé!"
Đại La La tùy ý mà khoát tay: "Việc nhỏ, việc nhỏ!"
Mua xong cỏ lưu ly cùng cỏ lắc lắc, Bùi Chu cùng Đại La La lại đi đến chỗ quầy hàng của nhóm thợ săn, hai người cùng nhau thương lượng mua chút gì đó làm đồ ăn.
Đại La La ánh mắt sáng lên, chỉ vào một con cá lớn trên quầy hàng rồi nói: "Ăn cá đi! Tôi thích ăn cá!"
Bùi Chu châm chước một phen: "Ăn cá mà nói......" Cũng không phải không được.
Đại đa số thú nhân lục sinh không thích ăn cá là bởi vì mùi tanh, nhưng nếu làm tốt việc khử tanh, bọn họ hẳn là cũng nguyện ý ăn đi......
"Được, vậy mua năm con cá hoa, một sọt tôm kẹp đi."
Bùi Chu đẩy đẩy mắt kính, tầm mắt quét quanh bốn phía, vươn tay không ngừng chỉ điểm: "Long điểu Warren lấy 20 con, tiểu mãnh long 5 con, tiểu long Lesotho 3 con, thanh thảo 10 con, trứng một túi...... Cái dược liệu kia gọi là gì ấy nhỉ? Đậu tiêu hồn? Cây sả? Còn có nấm sơn trân, tất cả đều lấy một túi."
Bởi vì trên tầng phòng khám của Bùi Chu có một tủ đông âm tường, cho nên anh cũng không lo lắng số đồ ăn này mua trở về sẽ không biết cất đâu, nhưng suy xét đến việc trong phòng khám vốn dĩ cũng chứa rất nhiều dược thảo, cho nên lần này, anh mua dược thảo cũng không nhiều.
Nhưng mà, anh vừa mang khí thế "Thổ hào" vung tiền như rác, vẫn làm người bán hàng nhướng mày, rất là ngoài ý muốn.
Người bán hàng hướng vào trong hô to một câu: "Lão đại, có khách hàng lớn tới!"
Phía sau quầy hàng đi ra một tên thú nhân có đôi tai sói màu xám —— nửa người trên khoác hờ tấm áo choàng bằng da, lộ ra ngoài tám khối cơ bụng, cả người hormone nam tính bạo phát, đúng là Raymond.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy Bùi Chu, đối phương nhướng mày, biểu tình ngoài ý muốn lộ ra điểm kinh hỉ: "Bác sĩ Bùi?"
Raymond ánh mắt quét một chút hàng hóa, tạm dừng nói chuyện trong chớp mắt: "Cậu, cậu xác định muốn mua nhiều thịt dã thú như vậy sao...... Phỏng chừng ăn không hết đi?"
Bùi Chu cũng là có chút ngoài ý muốn, anh giải thích nói: "À, không phải tôi ăn, tôi làm dược thiện bán."
"Ồ, tôi thiếu chút nữa đã quên vụ này." Raymond bừng tỉnh, hắn nhếch miệng cười, "Ok, dù sao cũng là người quen, tôi sẽ giảm giá cho cậu 10%."
Bùi Chu nghe xong rất là cao hứng: "...... Ồ, vậy thì phiền anh đem nguyên liệu đóng gói lại giúp tôi nhé?"
Raymond ánh mắt không chút nào che dấu, ở trên cánh tay cùng đôi chân gầy gầy của Bùi Chu đánh giá một phen, thẳng đến khi đem Bùi Chu nhìn đến mặt lộ vẻ ngơ ngác, một tia ý cười mới từ chỗ sau trong đôi mắt hắn đổ xuống.
Hai tay hắn cắm ở trong túi quần chiến đấu, nhấc chân đá đá hàng hoá trên quầy hàng, hài hước cười nói: "Nhiều đồ như vậy, tôi đóng gói xong cho cậu, cậu có thể xách được trở về không?"
Bùi Chu nghẹn một ngụm khí: "Thế thì...... tôi kêu chuyển phát nhanh tới? Nhân viên chuyển phát nhanh phục vụ khá ổn!"
"Được rồi, được rồi......" Raymond đĩnh đạc mà khoát tay, sang sảng nói: "Xem ở việc cậu một lần mua nhiều hàng hóa như vậy, tôi hôm nay giao hàng tận nhà cho cậu!"
Ánh mắt hắn thẳng lăng lăng mà nhìn Bùi Chu, nói: "Nói đi, địa chỉ phòng khám của cậu ở nơi nào?"
Ở dưới ánh mắt sáng ngời đó, Bùi Chu bị nhìn chằm chằm đến có chút không thích ứng, anh ấp úng nói: "Phòng khám Bùi Chu, số 367, khu A."
"Ok!" Raymond lập tức từ trên ghế đứng lên, dùng ngón tay ghé vào môi huýt sáo một tiếng: "Các huynh đệ! Ra làm việc nào!"
Núi rừng bên cạnh chợ đột nhiên xuất hiện những đôi mắt màu xanh lục, đó là những con sói xám, nghe được tiếng thủ lĩnh Raymond triệu hoán, bọn họ đều biến thành hình người, từ trong rừng chạy ra quầy hàng.
Trong đó một người đàn ông dáng người nhỏ gầy lên tiếng trước: "Lão đại, không phải ngày hôm qua vừa mới săn thú xong sao? Như thế nào lại phải đi tiếp rồi!"
Một người đàn ông tai sói khác cũng theo đó oán trách: "Đúng vậy nha, bọn em mới vừa ở trong rừng nằm xuống, vừa mới phơi bụng được chốc lát, còn chưa kịp nóng chỗ đâu đó."
"Đều mẹ nó ít nói nhảm đi." Raymond chống eo, tùy tiện mà nói: "Vừa mới có người mua, bao trọn gói hàng của chúng ta, chúng ta biểu hiện tốt chút, giao hàng tận nhà cho người ta đi?"
"Cái gì, bao trọn gói?"
"Đại gia như vậy cơ á?"
"Đều mua hết? Đến giao hàng tận nhà, đi đi đi......"
Bùi Chu, Đại La La đột nhiên bị một đám thú nhân lang tộc thân mang phỉ khí vây quanh ở trung tâm, trong lòng có điểm lo sợ bất an.
Bọn họ cho nhau cái liếc mắt trộm ngắm một cái, Bùi Chu hạ giọng, nói: "Hồ ly đâu rồi? Nhãi ranh kia chạy đi nơi nào không biết?"
Đại La La trừng mắt, không tiếng động mà làm ra khẩu hình: "Tôi cũng không biết!"
...... Nhưng ngay lúc này, chợ lại xuất hiện thanh âm ồn ào, một tiếng phụ nữ sắc nhọn kêu lên.
"Phía Đông, phía Đông...... Có người phát hiện một tộc nhân Tác Qua bị trọng thương!"
"Mọi người mau đi xem một chút, mọi người mau đi xem một chút......"
"Ai nhanh chân một chút? Mau đi đếm phòng khám cách nơi này gần nhất gọi bác sĩ thú y tới, bằng không sẽ có mạng người đấy!"
Tiếng nói người phụ nữ đầy sắc nhọn, ở chợ gây náo động rất lớn, Warren tinh cầu rốt cuộc vẫn là một cái tinh cầu nông nghiệp dân phong chất phác, mọi người nháy mắt đều bỏ xuống hết việc trong tay, tranh nhau đi qua hỗ trợ.
Một loạt thú nhân thợ săn hai mặt nhìn nhau.
Trong đám người, có người mắt sắc nhìn thấy bác sĩ Bùi, lập tức kéo anh qua: "Bác sĩ Bùi, hoá ra cậu ở chỗ này, nơi đó xảy ra chuyện rồi, nói là phát hiện một tộc nhân Tác Qua bị trọng thương, cậu mau đi qua xem một chút đi."
Bùi Chu mắt lộ ra vẻ mờ mịt, hoàn toàn không biết đã xảy ra sự tình gì, đột nhiên, anh liền thấy từ dưới chân đám người chui ra một con hồ ly.
"Manh Manh!" Bùi Chu lập tức kêu to gọi nó, cái con hồ ly trắng tinh như tuyết kia không biết đi nơi nào dạo một vòng, cả người dính toàn là bùn đất, cọng cỏ, một bộ dáng toàn thân dơ hề hề.
Nghe được thanh âm của Bùi Chu, nó cũng là hai mắt sáng ngời, cắn cắn ống quần Bùi Chu, ý bảo anh hướng theo hướng Đông đi mau.
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội." Bùi Chu sờ sờ đầu nó trấn an, sau đó bế hồ ly lên, mang theo Raymond cùng một đám thú nhân, vội vàng hướng phía Đông.
—-
16/11/2020