Ngoài cổng cô nhi viện quân khu ba.
Nhóm ấu tể: "Pi pi!" "Kỉ kỉ!" "Gàooo!" "Moo~!"
Bùi Chu ôm lấy hồ ly, cười tủm tỉm phất tay tạm biệt mọi người: "Được rồi, không cần tiễn nữa! Cá chiên thiếu của tiểu phượng hoàng, ngày mai anh làm bù cho em nhé!".
Đôi cánh khép lại bên sườn của tiểu phượng hoàng hơi hơi mở ra một chút, đôi mắt đen lúng liếng ngóng nhìn Bùi Chu, thanh thúy mà "Pi" một tiếng, giống như đang nói: "Ngươi không được quên đó nha!".
Bùi Chu lại lần nữa gật đầu: "Yên tâm đi, anh sẽ không quên!"
Đại La La cũng phất phất tay, kiều thanh nói: "Cuối tuần, chị lại đến tìm các em chơi!".
Vì thế, mặt trời chiều ngã về tây, Bùi Chu cùng Đại La La dọc theo con đường nhỏ ở nông thôn đi về nhà.
Bùi Chu tay trái ôm nhóc hồ ly dùng cá chiên lừa gạt tới, tay phải xách theo túi đυ.ng hộp cơm, nện bước phi thường nhẹ nhàng.
"Hì hì, tiểu gia hỏa, nhóc tên là gì vậy?"
"Về nhà muốn ăn cái gì nha? Là cá răng nhọn chiên hay là là sữa long điểu?"
"Ồ, lông mao đều có chút bẩn rồi, trở về tắm cho nhóc một lần được không nha?"
Bùi Chu vui sướиɠ mà lảm nhảm cùng hồ ly trong lòng, thẳng đến khi đem nhóc hồ ly mang bản mặt bị làm phiền đến sống không còn gì luyến tiếc, anh mới hì hì cười...... Buông tha nó.
Bên cạnh anh Đại La La xách theo một túi đựng đầy đồ chơi hơi liếc mắt, Bùi Chu thuận miệng hỏi: "Đại La La, mấy món đồ chơi này của cậu thoạt nhìn đã thấy rất nặng, vì cái gì không trực tiếp để lại ở cô nhi viện, mỗi tuần qua lại đều đem theo thế rất mệt."
Đại La La mắt trợn trắng: "Còn không phải viện trưởng Kakapo ngăn cản sao, ông ấy sợ tôi lưu lại đồ chơi ở cô nhi viện làm đám nhãi con kia không còn tâm tư đi học, mê muội mất cả ý chí. Kỳ thật tôi nghĩ, ấu tể nên giải phóng thiên tính, tùy ý chơi đùa, sao có thể chăm chăm vào học như vậy chứ."
Bùi Chu nghĩ đến khi mình vuốt lông cho các ấu tể, nghĩ đến phản ứng của chúng nó, khẽ nhíu mày: "Trách không được, thời điểm tôi dùng tinh thần lực chải vuốt cho chúng nó, phát hiện trạng thái của bọn nó đều rất mệt mỏi."
Đại La La không phục nói: "Hiện tại mọi người đều cho rằng thú nhân muốn thắng ở vạch xuất phát, từ khi ấu tể còn nhỏ cho ấu tể tiến hành chiến đấu huấn luyện, ôn tập tri thức lý luận...... Bọn nhóc đương nhiên mệt rồi, này thật là vi phạm thú tính!"
Bùi Chu nhịn không được nói: "Kỳ thật đối với ấu tể mà nói, chơi đùa cũng là hữu ích, có thể huấn luyện trực giác cho chúng nó, năng lực tư duy độc lập, năng lực sáng tạo...... Vì cái gì nhất định phải cấm chứ?"
Đại La La: "!!!"
Nàng thân thể chấn động, chậm rãi quay đầu lại một cách máy móc, trên mặt là một bộ biểu tình kích động như tìm được tri âm, liên thanh nói: "Cậu cậu cậu...... Cậu đây là ủng hộ lý tưởng của tôi đúng hay không!?"
Bùi Chu sửng sốt, anh không rõ Đại La La vì cái gì đột nhiên phản ứng khoa trương như thế.
Anh nghi hoặc khó hiểu: "Lý tưởng gì của cậu?"
Ngay cả hồ ly nằm trong ngực Bùi Chu đều đối Đại La La có chút ghé mắt, bất quá ánh mắt nó càng nhiều đặt ở trên cái tay Đại La La khẩn bắt lấy cánh tay Bùi Chu, nhẹ nhàng mà nâng lên chân trước lông xù xù, "Bụp ——" một tiếng, chính là đem cái tay Đại La La đẩy đi, nó lúc này mới vừa lòng mà nheo lại đôi mắt, liếʍ liếʍ móng vuốt, bộ dáng kia nghiễm nhiên là một con hồ ly tâm cơ.
Bùi Chu cúi đầu nhìn thoáng qua hồ ly của mình, duỗi tay ở trên đầu nó nhẹ nhàng vỗ một cái, nhẹ trách mắng: "Đừng làm bậy."
Đại La La cũng không rảnh lo mình bị hồ ly đẩy ra, nàng lớn tiếng ồn ào: "Cậu quên à? Tôi vì cái gì bị trường học khai trừ?"
Bùi Chu liếc xéo nàng: "Cậu không phải bởi vì là một sinh viên giỏi hệ cơ giáp hệ, không hảo hảo chế tác cơ giáp, cả ngày chỉ chăm chăm nghiên cứu làm ra mấy đồ chơi người lớn để bán, ảnh hưởng phong cách trường học mới bị khai trừ đó sao?"
Lời này vừa nói ra, Đại La La trợn mắt há hốc mồm không biết nói gì cho tốt, qua sau một lúc lâu, nàng lại giống một quả pháo bị lửa đốt, giận đến nhảy lên: "Cậu cậu...... Cậu nói cái gì thế hả! Sinh viên tự chủ gây dựng sự nghiệp, có thể rao bán đồ chơi người lớn mà!"
Bùi Chu cảm giác nhóc hồ ly lông xù trong ngực mình giật giật, anh cũng không để ý, đối với Đại La La nói: "À, không phải bởi vì cái này sao, vậy cậu nói xem, cậu là vì cái gì bị khai trừ?"
Đại La La lại chú ý tới hồ ly trong ngực Bùi Chu, đối phương dùng một loại ánh mắt phức tạp đến khó có thể miêu tả nhìn mình, thậm chí còn nửa người trên hơi hơi ngả ra sau, một bộ mặt hồ tràn ngập ghét bỏ cùng cảnh giác đối với nàng.
Đại La La thập phần vô ngữ, nàng thở dài một hơi: "Tuy rằng tôi bởi vì còn ở trong trường bán một ít đồ chơi, bởi vì chơi mức thích, thậm chí khiến cho các bạn học trốn học quy mô lớn..."
Bùi Chu rất có nội hàm mà kéo dài âm "Ồhhh" một tiếng, Đại La La đối với biểu hiện này bạo nộ: "Nhưng đây không phải nguyên nhân ta chân chính tôi bị cho thôi học!"
"Nguyên nhân chân chính là ——" Đại La La xụ mặt xuống, nghiêm túc nói: "Bởi vì tớ lúc ấy tận sức với nghiên cứu để phát minh món đồ chơi có thể khai phá toàn diện tiềm lực của ấu tể thú nhân, đã bị chủ nhiệm khoa nghiêm khắc phản đối, bọn họ cho rằng tôi không làm việc đàng hoàng, cho rằng đồ chơi không thể mang đến cho các ấu tể bất luận chỗ tốt nào cả, hơn nữa tôi xác thật có mấy môn cơ giáp chuyên ngành không đạt tiêu chuẩn, cho nên tôi mới có thể bị khai trừ."
"......" Trầm ngâm một chút, Bùi Chu mắt lộ ra ánh mắt tò mò: "Vậy cậu đã nghiên cứu ra món đồ chơi kiểu mới đó chưa?"
Đại La La nản lòng mà suy sụp bả vai: "Này không phải còn đang tìm tòi nghiên cứu sao......"
"Bất quá tôi trước sau cảm thấy, phương hướng nghiên cứu của tôi là đúng! Món đồ chơi có thể khiến các ấu tể giải phóng thiên tính, là phương thức khai phá tiềm lực tốt nhất!"
"Tỷ như, cậu nhìn xem hiện tại các ấu tể thú nhân, ở dưới hình thức giáo dục thống nhất khắc nghiệt, bọn nó tinh thần chịu áp lực rất lớn, mỗi tuần đều yêu cầu phải có bác sĩ thú y đi làm tinh thần khai thông! Hơn nữa kích phát ra dị năng đều là nghìn bài một điệu dị năng có tính công kích, tuy rằng thích ứng trạng thái quốc gia trước mắt đang có chiến tranh, nhưng là...... Này căn bản không bình thường! Có thú nhân chính là phát triển tốc độ, có thú nhân lực phòng ngự tăng trưởng, như thế nào có thể một mặt buộc nhân gia đi triển khai công kích chứ? Hơn nữa mỗi cái thú nhân bẩm sinh thiên chất bất đồng, ngươi một hai phải cầu một con huyền phượng tước đến so đại bàng Cách Lực Tư về độ nhanh, sao có thể?"
Hiển nhiên Đại La La đối với hình thức giáo dục của quốc gia hiện tại phi thường bất mãn, lải nhải một đống lời như súng bắn liên thanh.
Bùi Chu cư nhiên nghiêm túc nghe hết tất cả, cũng không có đánh gãy ngang chừng.
Cuối cùng, anh tỏ vẻ khẳng định: "Cậu nói rất đúng!"
Nhận được đồng tình, Đại La La ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt nhỏ giống như sáng lên.
Bùi Chu nhoẻn miệng cười, nói: "Tuy rằng không thể thay đổi suy nghĩ của mọi người ở đế quốc, nhưng là, nếu cậu không ngại, trước thay hồ ly nhà tôi làm mấy món đồ chơi nhỏ đi? Tôi dùng tinh tệ tài trợ, thế nào?"
Đại La La lập tức gật đầu như gà con mổ thóc: "Mấy món đồ chơi của tiểu gia hoả nhà cậu tính trên người tôi! Tôi không cần cậu trả tinh tệ." Nàng cười hắc hắc: "Chỉ cần cậu làm cho tôi một phần dược thiện thì tốt rồi? Tôi cũng thích ăn cá nha!"
Bùi Chu mắt mang ý cười gật đầu: "Được chứ" Anh như thế nào quên mất, Đại La La là một thú nhân tộc cá heo.
"Được, đến lúc đó, tôi làm cho cậu một bữa tiệc hải sản ăn!"
Rốt cuộc, hai người cùng nhau đi bộ đi trở về tới trong thị trấn, ở trước nhà gỗ, hai người từ biệt nhau, hoàng hôn đã sắp khuất sau núi.
Bùi Chu trong lòng ngực ôm hồ ly, vui sướиɠ mà về tới căn nhà gỗ nhỏ của mình.
Đi vào trong phòng, bật sáng đèn, phòng khám nhỏ liền trở nên sáng trưng một mảnh, Bùi Chu tay chân nhẹ nhàng đem tiểu gia hỏa đặt ở trên bàn khám bệnh, quay đầu lại đi tìm hộp y tế của mình.
"Ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, không được lộn xộn nhé!"
Nghe xong người nọ dặn dò, hồ ly vững vàng mà nửa ngồi yên trên bàn khám bệnh, không có chạy loạn, nhưng là đôi mắt lại như radar quan sát tình huống xunh quanh, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi hết thẩy khí vị bốn phía.
Ư, trong không khí phiêu đãng hương vị thuốc sát trùng nhàn nhạt, ngửi không tốt lắm, nhưng mà cũng không quá khó ngửi, đây hẳn là một nhân loại ưa sạch sẽ; đồ vật xung quanh đều được cố định theo trình tự, bày biện có trật tự từng thứ, ừm, này rất có thể là một nhân loại có chứng cưỡng bách; phòng ở tựa hồ có chút cũ, cũng không có cái đồ vật gì đáng giá, ầy, đại khái là một nhân loại nghèo khổ đi...... Từ từ, góc tường là những thiết bị chữa bệnh gì?
—— Dao giải phẫu sóng cao tần, máy trợ cơ cao cấp, máy phân tích quét tình trạng bệnh, máy cắt ghép tự động, máy kiểm tra đo lường thành phần dược thảo, khoang điều dưỡng cấp A cao cấp......
Hồ ly tiên sinh từ trước đến nay bình tĩnh tự chủ rất tốt cũng nhịn không được hơi hơi phóng đại đồng tử, nó không nghĩ tới, tại một cái phòng khám nhỏ đơn sơ như vậy, sẽ xuất hiện nhiều thiết bị chữa bệnh chuyên nghiệp sang quý thế này.
"Leng keng ——" đem hộp y tế đặt ở trên bàn trị liệu, Bùi Chu đeo lên găng tay màu cao su, sau đó từ hộp lấy ra một cái kéo màu bạc.
Anh đẩy đẩy mắt kính màu bạc của mình, tay phải cầm kéo, anh hướng hồ ly ngồi trên bàn chữa bệnh nhẹ hống nói: "Vì tiện cho việc trị liệu, ta khả năng phải cắt lông mao của ngươi! Ngoan ngoãn, không được lộn xộn, được không?"
Dù con hồ ly này có khả năng không nghe hiểu anh đang nói gì, nhưng là Bùi Chu vẫn kiên nhẫn câu thông cùng nó.
Ngoài dự đoán, hồ ly tiên sinh cư nhiên nhàn nhạt gật gật đầu, sau đó tự nhiên mà nằm sấp xuống, tiện cho Bùi Chu làm việc.
Hơi ngạc nhiên trong chớp mắt, Bùi Chu đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt nhu hòa, này thật là một động vật nhỏ rất có linh tính!
Cùng với thanh âm "Răng rắc", "Răng rắc" vang lên, chiếc kéo màu bạc quen thuộc múa may, vô số lông mao bị máu ngưng kết thành một dúm, đều theo tiếng kéo rơt xuống mặt đất.
"Xong rồi!" Bùi Chu nhìn tiểu hồ ly cả thân bị cắt trụi lông, càng có vẻ gầy trơ cả xương, càng thêm đau lòng, đồng thời hạ một cái quyết tâm.
—— Những ngày sắp tới, mình nhất định phải hảo hảo chuẩn bị thức ăn, đem nó nuôi béo một chút mới được.
"Được rồi, kế tiếp, chúng ta đi tắm rửa đi."
Nhìn lông mao bị cắt trọc khiến hồ ly đông lạnh đến hơi hơi phát run, Bùi Chu tri kỷ mà ở nó trên người nó bọc một tầng thảm, sau đó động tác nhẹ nhàng mà đem nó ôm tới rồi buồng vệ sinh.