Làm người mẫu chân là một nghề khá thịnh hành ở nước ngoài, chủ yếu để quảng cáo cho các sản phẩm có liên quan tới chân như: Tất chân, giày, bốt, váy ngắn và các sản phẩm bảo vệ da khác.
Trên thế giới, người mẫu chân phải đáp ứng những tiêu chuẩn vô cùng đặc biệt, tỷ lệ giữa bắp chân và bắp đùi phải gần tương đương nhau hoặc trội hơn bắp đùi chút ít, dáng chân thon dài, đường cong đẹp, mịn màng, bóng mượt, không có sẹo rõ ràng, ở giữa phải thẳng, bắp chân rắn chắc, bắp đùi mịn màng, kiều đồn không có sẹo lồi.
Bởi vậy là một người mẫu chân, bất kỳ vết sẹo nào ở đùi cũng là một vết sẹo trí mạng.
Trần Tư Tuyền được coi là người có cặp đùi đẹp nhất Đài Loan, công việc làm ăn của nàng đang phát đạt. Nhưng trong một lần chụp ảnh quảng cáo, trong lúc vô tình đùi của nàng bị mấy thiết bị cắt phải. Trên đùi có một vết rách cũng không thành vấn đề thế nhưng với Trần Tư Tuyền thì lại có liên quan tới tiền đồ cùng nghề nghiệp của nàng.
Nàng và Lệ Khuynh Thành là bạn học đại học, cũng là bạn thân. Nàng đã gọi điện thoại kể cho Lệ Khuynh Thành nghe về nỗi phiền não của mình.
Lúc đầu Lệ Khuynh Thành cố gắng an ủi nàng đến khi nàng vô tình phát hiện vết thương đầu gối do té ngã của nàng đã không để lại chút sẹo nào nàng lập tức gọi điện báo tin vui này cho Trần Tư Tuyền.
Trần Tư Tuyền vui mừng vô hạn, chuẩn bị hành trang bay tới Yến Kinh. Vì vậy Tần Lạc mới bỗng dưng bị kéo tới thẩm mỹ viện dành cho phụ nữ này.
"Có chữa được không?" Không để lại bất kỳ dấu vết nào chứ?" TrầnTư Tuyền lo lắng hỏi.
"Rất xin lỗi. Tôi không phải là không tin cậu. Lệ mỹ nhân nói y thuật của cậu rất cao nhưng tôi vẫn thấy lo lắng" Tiếng Trung Quốc của nàng không tốt lắm, đặc chất giọng Hồng Kông nhưng dáng vẻ đau đớn đáng thương của nàng làm người khác phải mủi lòng.
Tần Lạc chỉ đầu gối của Lệ Khuynh Thành nói: "Trước kia vết thương của chị ấy nghiêm trọng hơn so với chị. Bây giờ chị có thấy tí sẹo nào không?"
"Này tiểu đệ, cậu lại phi lễ với tôi trước mặt người khác nha" Lệ Khuynh Thành nhìn thấy hai mắt Tần Lạc đang nhìn đầu gối mình nàng liếʍ môi cười nói.
"Tôi chỉ lấy ví dụ thôi" Tần Lạc vội quay mặt đi.
"Nhưng hành động của cậu dễ làm người khác hiểu lầm".
Lý Tư Tuyền cười nói: "Lệ mỹ nhân cũng nói đầu gối của mình bị thương nhưng tôi không tìm thấy sẹo. Làm sao có thể hồi phục tốt như vậy? Giống y như ban đầu".
"Hay lắm. Tư Tuyền, dù chúng ta nói gì cậu cũng không tin. Cậu cứ để cậu em này sờ vào bắp đùi của cậu, vết sẹo của cậu sẽ hết liền" Lệ Khuynh Thành nói.
"Nói như vậy, đùi cậu cũng do cậu ấy sờ soạng nên mới đẹp vậy à?"Một cô gái mặc sơ mi trắng rất hấp dẫn trêu chọc.
"Đúng thế, tôi không chỉ cho cậu ấy sờ mà còn cho cậu ấy nhìn thấy nhưng thứ không nên nhìn" Lệ Khuynh Thành không chịu tỏ ra lép vế.
"Cái không nên xem là gì vậy?" Có người hỏi.
"Đúng là ngu ngốc. Cậu hỏi câu hỏi ngu ngốc vậy mà không biết xấu hổ à? Cái gì của phụ nữ không thể để đàn ông nhìn thấy?" Lệ khuynh Thành nói.
"…tôi không cố ý. Tại khi đó chị ngồi như vậy tôi không nhìn cũng không được" Tần Lạc ngượng ngùng giải thích. Đứng trước mặt đám đông phụ nữ mỗi người trêu ghẹo một câu làm cho Tần Lạc cảm thấy đầu mình ong ong như có một đàn ong mật đang bay loạn xạ. Nguồn truyện:
TruyenHDNgười phụ nữ đó cười ngặt nghẽo nói: "Tiểu đệ đẹp trai, cậu thực sự đáng yêu. Không cần tra hỏi cậu đã nói hết".
"Tì ra hai người cũng có chuyện đó thật. Tôi lại cứ tưởng Lệ mỹ nhân nói đùa".
"Cả ngày chỉ biết đùa cợt người khác. Lần này Lệ mỹ nhân đã cho người khác bổ mắt".
"Tiểu đệ, chỗ đó của Lệ mỹ nhân có đẹp không?"
Tần Lạc chưa kịp nói "đẹp" đã bị Lệ Khuynh Thành bấm cho một cái, hắn hoảng sợ lắc đầu nói; "Không đẹp".
"-- "
Đám mỹ nữ đó ôm bụng cười. Tần Lạc bị Lệ Khuynh Thành đấm cho mấy cái vào vai.
Đợi khi các mỹ nữ cười xong Tần Lạc mới nói: "Chị có muốn tôi chữa trị không?"
Đã mất quá nhiều thời gian, có thể hai tiết sau ở trường đã kết thúc. Tần Lạc muốn quay về gặp Lâm Hoán Khê, hắn không thể để nàng đợi lâu ở cổng trường.
"Tư Tuyền. Ngồi xuống, cậu hãy dâng hiến sự trinh tiết của đùi cậu cho tiểu đệ đẹp trai của chúng ta nhìn đi" Lệ khuynh Thành cười nói.
Đùi cũng có trinh tiết ư? Người phụ nữ này thật ác khẩu, Tần Lạc suýt chút ngã ngồi xuống.
Thảo nào những giảng viên nam ở trường nghe nói tới nàng đã giật mình hảng sợ. Nàng quả nhiên có bản lãnh khiến cho người ta kinh sợ.
"Vậy chẳng phải cậu đã sớm dâng hiến của mình rồi ư?" Trần Tư Tuyền phản ứng lại. nàng ngồi ở ghế salong, cởi giầy. duỗi đôi chân dài xinh đẹp, làm bao người phải nín thở ra trước mặt Tần Lạc.
Động tác của nàng làm người khác phải liên hệ tới dáng vẻ khi hiến dâng trinh tiết.
Tần Lạc ngồi xổm, hắn móc cái bình được bột Kim Dũng từ trong người ra. Hắn cẩn thận đổ một ít bột Kim Dũng nhẹ nhàng xoa vào chỗ vết sẹo trên đùi Trần Tư Tuyền.
Sau đó Tần Lạc dùng ngón tay miết nhẹ vùng vết sẹo cho tới khi bột Kim Dũng ngấm vào da thịt nàng hắn mới dừng lại.
Tần Lạc cất cái bình đi, nói với Tư Tuyền: "Hôm nay lúc tắm rửa chị không được tẩy lớp thuốc bột đi. Ngày mai thì tốt rồi".
"Tốt? "Tư Tuyền kinh ngạc nhìn Tần Lạc.
"Ừ, rất tốt" Tần Lạc gật đầu.
"Không thể nào. Tiểu đệ đẹp trai, làm gì có chuyện đơn giản như vậy?"
"Cậu không thể nào bôi thứ đó lên để lừa dối Tư Tuyền của chúng tôi như vậy".
"Chân cũng đã để cậu sờ nửa ngày. Cậu phải chứng tỏ đi chứ".
Không chỉ Trần Tư Tuyền không tin mà ngay cả những mỹ nữ bàng quan quan sát cũng đều nghi ngờ.
"Thực sự sẽ khỏi" Tần Lạc dở khóc dở cười.
"Các cậu không nên làm khó Tần Lạc. Lúc đầu cậu ấy trị thương cho tôi cũng thế" Lệ Khuynh Thành biết thuốc bột của Tần Lạc vô cùng lợi hại nên nàng giải vây cho hắn.
"Hừ, Lệ mỹ nhân, cậu nói hộ cho tiểu tình nhân của cậu đấy nhé. Ba ngày sau bọn mình tới xem nếu chân Tư Tuyền không chuyển biến, bọn mình sẽ lột quần cậu, đánh vào**".
"Được. Nếu chân Tư Tuyền khỏi hẳn. Cậu hãy đem bộ ảnh nude bí mật chụp với trang sức lần trước tới đây cho bọn mình thưởng thức" Lệ Khuynh Thành khıêυ khí©h nói.
Sau đó nàng quay lại hỏi Tần Lạc: "Cậu có biết bộ ảnh ndue chụp cùng trang sức là gì không?"
"Không biết" Tần Lạc lắc đầu.
"Ừ. Tôi biết là cậu sẽ không biết. Đến lúc đó cậu sẽ được thưởng thức một bữa no mắt" Lệ Khuynh Thành cười hì hì nói.
"Lệ Khuynh Thành, cậu chết đi" Mỹ nữ đó đỏ mặt mắng Lệ Khuynh Thành.
Tần Lạc thấp thỏm chờ mong. Dựa vào lời nói của các nàng Hắn có thể thấy cái bộ đó rất thần bí.
Trước lúc Tần Lạc rời nhà ông nội hắn đã dặn dò: Lần này đi xa. Đầu tiên là giải quyết xong chuyện hứa hôn từ nhiều năm trước. Mặt khác cũng phải mở mang kiến thức một phen.
Xem bộ ảnh nude với trang sức có phải là mở mang kiến thức không? Đối với ông nội hắn mà nói hắn khẳng định ông không bao giờ có phúc phận này.
Dựa vào câu chuyện của những mỹ nữ này Tần Lạc cũng hiểu gia thế các nàng rất khủng khϊếp. Trong đó mỹ nhân tóc quăn chính là ngôi sao nổi tiếng Trung Quốc. Đáng tiếc Tần Lạc là một gã nhà quê nên hắn không nhận ra.
Sau khi để đám mỹ nữ đó điên khùng trêu ghẹo một hồi, Lệ Khuynh Thành đứng lên nói: "Các chị em cứ trò chuyện. Tôi và Tần Lạc có chút chuyện cần bàn".
"Biết cậu rất sốt ruột rồi. Cứ đi "giải quyết" đi" Một mỹ nữ tóc ngắn vung tay nói một cách phóng khoáng.
"Cậu mới sôt ruột. ngày nào cậu cũng sốt ruột" Lệ Khuynh Thành trả miếng.
Tần Lạc che mặt lắc đầu. So với các nàng kẻ nào tự nhận mình là "lưu manh" quả thật kẻ đó đã sỉ nhục chữ "lưu manh".
Phòng làm việc của Lệ Khuynh Thành trên lầu ba, căn phòng bài trí rất trang nhã. Trong phòng ngoài bàn làm việc của nàng và một tủ sách chỉ có một bộ salong, tủ quần áo.
Xem ra căn phòng này không chỉ là nơi làm việc mà còn là nơi nghỉ ngơi của nàng.
"Ngồi đi" Lệ Khuynh Thành chỉ ghế salong nói. Nàng treo cái mũ vào cái móc trên tường, tay vuốt lại tóc, những động tác rất nữ tính.
"Cám ơn" Tần Lạc ngồi xuống ghế salong.
Lệ Khuynh Thành bưng tới hai chén trà đặt trên bàn rồi nàng ngồi đối diện với hắn. Lúc này vẻ mặt khêu gợi, quyễn rũ của nàng đã biến mất. Nàng nghiêm trang nhìn Tần Lạc.
"Chị đừng như vậy" Tần Lạc chột dạ nói.
"Tôi đừng thế nào?"
"Đừng nhìn tôi như thế" Tần Lạc khẽ ngồi lui lại.
Dù nàng nhìn rất bình thường thì người khác vẫn thấy rất không bình thường.
"Hì hì. Thật sự rất đáng yêu" Lệ Khuynh Thành cười thoải mái. Nàng đột nhiên ngừng lại nói: "Tôi muốn bàn chuyện làm ăn với cậu".
"Làm ăn gì?" Tần Lạc thầm nghĩ không phải chị muốn mua thân thể của tôi đấy chứ?
Nếu nàng móc ra rất nhiều tiền đặt trước mặt mình nói tối hôm nay cậu ở cùng tôi thì số tiền này là của cậu. Liệu mình có từ chối được không?
"Tôi rất kết cái thuốc bột đó của cậu. Cậu cứ đặt giá, bán phương thức bào chế cho tôi" Lệ Khuynh Thành nói thẳng ra.
"Không được, không được" Tần Lạc lắc đầu. "Đây là báu vật gia truyền của Tần gia. Sau này tôi còn muốn truyền cho con cái. Con cái tôi lại truyền cho cháu tôi. Không thể bán".
"Đổi lại thành phương thức hợp tác cũng được. Cậu dùng phương thức điều chế làm cổ phần, tôi phụ trách nguyên liệu, sản xuất, phát triển, cùng với tiêu thụ. Chúng ta chia làm ba bảy" Lệ Khuynh Thành tiếp tục gạ gẫm hắn.
"Không được, không được" Tần Lạc lại lắc đầu. "Nếu ông nội tôi biết ông sẽ đánh gãy chân tôi. Tôi không thể dùng cái đó để kiếm tiền".
"Chia làm bốn sáu. Tôi sáu cậu bốn".
"Không được. Nhà tôi cũng không thiếu tiền. Hàng ngày tôi chi tiêu cũng khá ít, không cần dùng nhiều tiền như vậy".
"Chia làm năm năm" Lệ Khuynh Thành cắt ngang lời Tần Lạc, tiếp tục ra giá. Nàng sẽ không từ bỏ khi chưa đạt được thỏa thuận với hắn.
"Thật sự không được. Bố mẹ tôi sẽ không đồng ý".
"Tỷ lệ sáu bốn. Cậu sáu phần tôi bốn".
"Chuyện này thực sự tôi không làm chủ được. Chị không nên làm khó dễ tôi. Chị cứ ép tôi là tôi sẽ bỏ đi".
"Tỷ lệ bảy ba. Cậu bảy tôi ba".
"… tôi nghĩ nếu tôi để lại cho con tôi nhiều tiền cũng phương thức bào chế thuốc, chắc chắn nó sẽ hài lòng hơn" Tần Lạc nói.