Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 33: Báo cáo sai rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc trường bào nhìn vào trông có vẻ anh tuấn, làm cho người ta có cảm giác ngọc thụ lâm phong. Nhưng khi đánh nhau, quả thật có chút khó khăn.

Cũng may là Tần Lạc mặc loại quần áo này cũng đã nhiều năm, cũng không có cảm giác không được tự nhiên. Nếu để cho Lý Mãnh mặc vào thì có khi một cước đá ra không đánh tới địch nhân, mà có khi còn làm cho mình ngã xuống.

Đương nhiên, thân quần áo này cũng không phải không có chổ tốt nào cả. Ít nhất ống tay áo cùng vạt áo rộng thùng thình cũng có tác dụng mê hoặc địch nhân.

Bọn họ thường thường không phân biệt nơi nào là chân nơi nào là tay của Tần Lạc, đợi đến khi bọn hắn phát hiện ra, thì trên mặt đã bị ăn một quyền hay dưới bụng cũng bị đá một cước.

Hai tay đưa lên đỡ một thanh dao găm đang đâm tới, Tần Lạc khống chế cổ tay của hắn, một chiêu 'Phách Vương Trửu Kích', tên áo đen ngực liền trúng chiêu, lảo đảo lui về phía sau vài bước, sau đó té phịch lên mặt đất.

Tên lùn kia thấy nhiều đàn em của mình ra tay như mà cũng không khống chế được đối phương, mắng: "Một đám phế vật."

"Anh chẳng phải có súng sao? Cho hắn một phát." Lý Thanh Ương ở bên xúi dục. Hắn cực kỳ hận Tần Lạc, tự nhiên sẽ hy vọng kết quả của Tần Lạc càng thế thảm càng tốt. Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD - https://truyenfull.vn

Tên lùn cười lạnh từ liếc Lý Thanh Ương một cái rồi từ trong lòng ngực lôi ra một khẩu súng lục màu đen ném qua chổ hắn, nói:" Loại đồ chơi này người anh em cũng biết chứ? Thử nổ súng xem."

Lý Thanh Ương trong chớp mắt chộp lấy khẩu súng kia, như muốn một phát bắn chết Tần Lạc.

Nhưng mà do dự một hồi lâu, vẫn là đem khẩu súng trả lại, cười nói:" Anh Nhiên, thứ này ta chưa dùng bao giờ."

Tên lùn cầm lại khẩu súng đem giắt vào trong lòng ngực, cười mắng: "Mày cho tao là thằng ngốc à? Sao mày không bắn đi? Ai nổ súng thì coi như xong. Tao hiện giờ đang ra mặt giúp mày, mày cũng không thể hãm hại tao như vậy chứ? Nếu tao mà không nể mặt bố mày, thì mày có tin hay không tao tát mày bay khỏi đây không?

"He he. Anh Nhiên, em cũng thuận miệng nói thôi. Ai lại để anh phải làm chuyện ấy đâu." Lý Thanh Ương cười xấu hổ nói.

Tên lùn vứt điếu thuốc lá lên mặt đất, sau đó đưa chân gẫm mạnh lên, đem điếu thuốc mềm mại nghiền nát thành từng mảnh nhỏ. Rồi đưa mắt ra nhìn cuộc chiến, nói:" Mày làm sao lại gặp hắn? Tên nhóc này quả là có chút bản lĩnh. Mấy người anh em của tao cũng bị hắn đánh bại. Mấy đứa còn lại xem ra không đủ để 'tiếp' hắn."

"Chỉ là một tên thầy giáo. Gϊếŧ hắn cũng như gϊếŧ một con kiến mà thôi! Anh Nhiên, có muốn gọi thêm người đến hay không?"

"Gọi cái rắm. Đào Nhiên ta có khi nào đi đánh nhau mà phải gọi cứu binh chưa? Mày không sợ mất mặt, nhưng ta thì có. Chúng ta ở địa bàn của anh Khải gây chuyện, anh ấy không nói gì. Nhưng sau này mày cũng phải bồi thường xứng đáng cho anh ấy. Vì việc này cũng có ảnh hưởng không tốt đối với sinh ý của anh ấy."

"Anh Nhiên, yên tâm đi." Hôm nào em sẻ mời anh Khải uống rượu chuộc tội." Lý Thanh Ương cười ha ha nói, liền động vào những miệng vết thương trên mặt. Vết thương bị thủy tinh cắt kia lại chảy máu, làm cho hắn đau đến há mồm.

Đào Nhiên gật đầu, rồi đột nhiên la lớn:" Con mẹ nó dừng tay."

Nghe thấy lời của hắn, đám người áo đen hắn mang đến đều lập tứng dừng tay. Một số tên đang nằm lăn lộn trên mặt đất cũng được nâng dậy, tụ tập xung quanh Lão Đại của mình.

Đào Nhiên nhìn những học sinh bị đánh bầm đập hết cả mặt mũi, cười nói:" Bọn mày ra tay cũng quá độc ác đi. Đây đều là học sinh cả đó, đánh 'hỏng' hết thì phải làm sao?

"Lão Đại, bọn em đều ra tay rất nhẹ. Nhưng bọn khốn kia lại ra tay quá nặng." Một tên đàn em chỉ vào đôi mắt gấu mèo của mình kể lể.

"Khà khà, không có cánh nào. Ai bảo người ta là học sinh cơ chứ? Đều là nhân tài tương lai của đất nước." Tên lùn cười châm chọc nói.

"Ngươi cũng biết sự nghiêm trọng của vấn đề?" Tần Lạc cười hỏi. Thân thể của hắn khí lực đã sắp tiêu hao hết, nếu những người này không dừng lại, hắn không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu.

Kỳ quái, bên này đã ầm ĩ như vậy mà nhân viên của KTV vẫn không có phát hiện ra sao? Còn không có người báo cảnh sát nữa chứ?

"Biết. Bằng không, bọn họ thành đồ vứt đi à." Đào Nhiên trả lời ngay.

Đào Nhiên nói không sai, nên những người này quả thật cũng không dám có hành động quá mức. Tần Lạc thân phận là thầy giáo, mang theo đều là học sinh. Nếu quả thật có chuyện gì, có thể sẽ khiến cho cả nước chấn động. Trách nhiệm này cũng không phải dễ dàng gánh được.

Cũng may mắn những người áo đen này đều ra tay có chừng mực, nói cách khác, là sợ đánh thương nhiều người.

Hiện tại lưu manh, càng ngày càng biết dùng đầu óc làm việc.

"Thả bọn họ đi đi." Tần Lạc chỉ vào học sinh của mình nói."Đây là chuyện của tôi với hắn, không liên quan gì tới học sinh của tôi."

"Được. Nghe lời mày. Ta cũng thật sự cũng không thể làm gì với bọn chúng." Đào Nhiên gật đầu nói.

"Lý Mãnh, cậu mang mọi người về trước đi. Nhanh lên một chút." Tần Lạc quát lên.

"Vương Cửu Cửu, cậu mang các bạn đi về trước. Tôi ở lại với thầy Tần." Lý Mãnh trong tay cầm chặt lấy nữa cái chai, vẻ mặt hung hãn nhìn chằm chằm đám người áo đen hô lên.

"Tiểu Hoa. Cậu đưa mọi người về trước đi." Vương Cửu Cửu đi đến Tần Lạc bên người, nói.

Tiểu Hoa mắt nhìn bốn phía, khóc oa lên một tiếng, nói: "Tôi không đi. Có đi thì mọi người cùng đi."

"Bọn em cũng không đi. Thầy Tần, bon em tuyệt đối sẽ không bỏ thầy một mình."

"Đúng thế. Tớ không tin bọn họ có thể làm gì chúng ta."

"Mẹ nó, liều mạng cùng bọn chúng."

Đào Nhiên thấy cảnh trước mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Thanh Ương một cái, cười nói: "Thật đúng là thầy trò tình thâm. Tao có chút phục mày rồi đấy. Hiện nay, thầy giáo có thể làm được như mày quả là không dễ dàng."

"Quá khen." Tần Lạc nhàn nhạt nói. Trong lòng lại vô cùng sốt ruột. Những học sinh này ở lại đây, làm hắn thật sự cảm thấy lo lắng.

"Như vậy đi. Tao xem mày thân thủ cũng được, tao cũng luyện qua vài năm quyền Thái (võ Thái Lan: Muay Thái). Hai chúng ta tỷ thí mấy chiêu? Tao thua, mày đi. Mày thắng, thì xin lỗi người anh em của tao một tiếng." Đào Nhiên nói.

Tần Lạc lắc đầu.

"Thế nào? Không muốn? Hình như mày cũng không có nhiều sự chọn lựa? Mày chỉ có hai sự lựa chọn là đánh lại hoặc bị đánh." Đào Nhiên cười lạnh nói.

"Bất kể là thắng, hay là thua. Tôi cũng sẽ không bao giờ xin lỗi hắn." Tần Lạc nói.

"-- Nhóc con, Coi như mày lợi hại. Xem tao chơi mày chết như thế nào." Lý Thanh Ương ác độc nói.

"Ha ha. Có cá tính." Đào Nhiên cười nói. "Chẳng qua, tao lại rất không thích những người có cá tính."

Cởϊ áσ khoác trên người ra, Đào Nhiên bắt đầu khởi động cổ tay và các ngón tay, rồi đột nhiên vọt lên. Như mãnh hổ xuống núi, nhanh như chớp nhằm phía Tần Lạc lao tới.

***

Lý Minh vốn là giám đốc chuyên bảo vệ trị an cho Cành Cọ Vàng, nhưng chính lúc này hắn lại đang ôm một cô nhân viên phục vụ phòng vào ngực chơi đùa, liền có điện thoại cấp dưới gọi lên quấy rầy nhã hứng của hắn.

"Giám đốc. Có người gây chuyện ở Cành Cọ Vàng của chúng ta." Trong điện thoại truyền ra thanh âm của một nhân viên bảo vệ.

"Loại chuyện nhỏ nhặt này mà cũng hỏi ta? Đánh cho một trận rồi vứt ra ngoài." Tỏ ra có sức mạnh tuyệt đối với đám đàn em, Lý Minh chậm rãi nói.

"Giám đốc. Tôi không dám." Đội trưởng đội bảo vệ nói.

"Con mẹ nó mày bị sao thế? Người nào dám gây chuyện ở Cành Cọ Vàng của chúng ta?" Lý Minh tức giận mắng.

"Thưa giám đốc. Là anh Đào." Đội trưởng đội bảo vệ nói.

"-- Được rồi. Chuyện này tao đã biết. Bọn mày chú ý một chút, đừng để anh Đào chịu thiệt. Tao báo cáo cho ông chủ cái đã." Lý Minh nói.

"Có người gây chuyện sao?" Cô gái thoạt nhìn rất ngây thơ kia lên tiếng hỏi.

"Khà khà, có người muốn chết, cũng chẳng trách được ai. Cô đi trước đi, sau khi ta việc tôi mời cô đi ăn khuya." Lý Minh xoa xoa khuôn mặt của cô gái, rồi bước nhanh ra ngoài.

"Anh đào đang ở nơi nào?" Lý Minh đối với đội trưởng đội bảo vệ hỏi.

"Tầng hai. Chuyện lần này có vẻ không khống chế được. Chúng ta có cần ra mặt giải quyết không?"Đội trưởng đội bảo vệ đề nghị.

"Giải quyết cái rắm. Tính tính của anh Đào không phài mày không biết? Khi mà hắn nổi nóng, ai dám đi cản ? Hắn và ông chủ của chúng ta đều có giao tình với nhau, có việc gì thì có ông chủ lo."

"Vậy chúng ta làm gì bây giờ?"

"Làm gì hả? Chờ chứ làm gì. Để tao gọi điện thoại cho ông chủ, xin ý kiến coi thế nào đã." Lý Minh đi tới cửa, chuẩn bị gọi điện thoại báo cáo tình hình cho ông chủ.

Điện thoại kết nối, bên trong truyền tới giọng khàn khàn của một người đàn ông."Có chuyện gì?"

"Ông chủ, tôi có chuyện cần phải báo cáo cho ngài." Lý Minh cúi người nói. Giống như có thể làm cho người đàn ông bên kia thấy rõ sự thành kính của hắn.

"Nói." Người đàn ông kia nói ngắn gọn.

"Là như thế này. Anh Đào cùng với khách nhân trong cửa hàng chúng ta phát sinh xung đột. Cả hai bên dường như đã động thủ. Động tĩnh rất lớn."

"Đối phương có 'lai lịch' thế nào?"

Lý Minh suy nghĩ, nói: "Không có 'lai lịch' gì."

"Vậy để cho bọn hắn làm gì thì làm." Người đàn ông nói xong rồi cúp điện thoại cái rụp một cái.

Lý Minh thu điện thoại, vừa mới chuẩn bị xoay người bước vào trong, thì một đạo ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mặt của hắn.

Trong nháy mắt sau khi tiếp xúc, làm cho mắt của hắn không nhìn thấy gì.

Đợi cho hắn thích ứng với luồng ánh sàng này, thấy rõ được cảnh vật trước mắt, đồng tử chợt mở to hết mức.

Một chiếc xe quân đội màu xanh lục đang dừng trước cửa Cành Cọ Vàng, một loạt binh lính vác súng đã lên đạn sắn sàng từ trên xe nhảy xuống, sau đó rất nhanh chóng tập hợp thành hàng.

Lặng lẽ không tiếng động, vừa khẩn trương lại rất trật tự. Chỉ nghe tiếng ủng nện vào mặt đất nghe "lạch cạch".

Âm thanh nặng nề, làm cho người ta có cảm giác như đang đối mặt với một đạo thiên quân (1000 quân, ha ha).

Người chỉ huy là một sĩ quan đeo kính, vung tay lên nói: "Xông vào, cứu con gái của tư lệnh"

"Rõ." Một đám đàn ông quát lên, sát khí đằng đằng.

Người đàn ông đeo kính làm cái ra hiệu bằng tay, đám quân nhân kia liền lấy đà chạy cồm cộp tới hướng hành lang của Cành Cọ Vàng.

Làm giám đốc phụ tránh an toàn cho Cành Cọ Vàng, Lý Minh vốn phải đứng ra chặn lại hỏi nguyên do một tiếng.

Nhưng thấy đám người kía, ai tay lăm lăm ôm súng tiểu liên, ánh mắt sắc lạnh như dao chạy qua trước mặt của hắn, thì ngay cả dũng khí để lên tiếng cũng không có.

Giống như là một người qua đường, đám quân nhân kia ngay cả liếc mắt xem hắn cũng không thèm.

Có lẽ, lúc ấy môi hắn run run. Như muốn nói gì đó. Nhưng mà, ai biết được? Bởi vì lúc ấy có nói thì cũng chỉ có mình hắn nghe được.

"Những quân nhân này đột nhiên chạy đến đây làm gì vậy?"

"Cứu con gái của tư lệnh? Tư lệnh gì?"

Một ý nghĩ đáng sợ từ trong đầu hiện ra, Lý Minh chân như muốn nhũn ra. "Chẳng lẽ trong đám học sinh kia, có người nào đó là con gái của tư lệnh của bọn họ? Hơn nữa, còn gặp nguy hiểm?"

Lại nhớ tới lời báo cáo của cấp dưới, lại càng khẳng định phán đoán của mình.

Ôi chao mẹ ơi, không phải là muốn mạng của ta đấy chứ ?

Hắn vội vàng rút điện thoại ra gọi cho ông chủ, nói:"Ông chủ, vừa rồi ta báo sai rồi. Đám người kia có 'lai lịch' rất lớn. Ngay cả quân đội đều có thể điều động."

Lý Minh còn không nói xong thì, từ bên trong truyền ra tiếng quát tháo. Còn có người ôm đầu từ bên trong chạy ra, trong đó đã loạn hết rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »