"Cầu hôn?"
Tần Lạc ngẩn cả người, sau đó vẻ mặt cười cười xấu hổ. Xem ra lão đầu không biết chuyện hôn ước, nếu không, làm sao lại nhận định là mình đến cầu hôn chứ?
Đương nhiên, nói vậy thì những người này đối với tiểu thư của họ cũng rất tự tin. Nếu để lão biết mình là tới để thối thân, sợ là sẽ không còn thân thiết thế này nữa. Mà hơn nữa, rất có khả năng sẽ phát sinh chuyện tình rất nguy hiểm.
Với lại thân thủ của lão đầu này, quả thật là thâm sâu khôn lường.
Nụ cười này trong mắt của Thủy bá, lại biến thành ngượng ngùng. Lão vỗ vỗ vai Tần Lạc, nói với hắn:" Nam tử hán đại trượng phu, thẹn thùng cái gì? Yên tâm, lão gia nhất định ủng hộ cậu. Lão gia cũng nói vài lần rồi, nói cậu nhất định có thể."
"Uh. Tôi hiểu." Tần Lạc ứng phó cho có lệ.
Loại sự tình này, hay là cứ len lén đi nói cùng với lão gia bọn họ. Nói cách khác, điều này truyền ra ngoài đối với danh tiếng của con gái người ta rất bất lợi.
Dưới sự dẫn đường của Thủy bá, hai người theo thềm đá đi lên, đầu tiên là ngang qua hồ bơi. Đây là một nơi để bơi lội có hình quả trứng, kiểu cách Hy Lạp cổ, kiến trúc La Mã đặc thù. Đáy hồ làm bằng đã cẩm thạch màu xanh biếc, mặt trước bể bơi bắt chiếc theo Hải Thần thần điện, hai bên sườn thiết kế mưới mấy cây cột trụ La Mã màu trắng.
Vây quanh hành lang là bốn bức phù điêu trông vô cùng sống động, tiếp theo đều là những pho tượng bằng thạch điêu trắng tuyệt mỹ. Xem ra, thủ pháp điêu khắc được dùng, không cần đóan cũng biết là do danh gia xuất thủ.
Giờ phút này đang là giữa trưa, dưới trời xanh mây trắng, cả bể bơi nhự nhàng lăn tăn sóng, ánh sáng phản chiếu vào mắt người khiến người ta thấy lóa cả mắt.
Tất cả biệt thự được quản lý rất nghiêm khắc, mỗi một góc tường đều được tu sửa cẩn thận, mỗi lối đi đều được quét dọn sạch như lau. Khi hắn theo Thủy bá đi thì những người hầu đều rất lễ phép, tất cả đều mỉm cười khiến người nhìn thấy đều thư thái.
Căn biệt thự này đích thật giống như vẻ bề ngoài, hào hoa mà không khoe khoang, hoa lệ mà không tục.
Trong nháy mắt này, nội tâm Tần Lạc thậm chí đã dao động.
Chẳng lẽ, thật sự có thể bỏ qua một cô gái gia thế như vậy sao? Mình có thể dễ dàng bỏ qua vinh hoa phú quý như vậy?
Có thể làm ra quyết định, thật sự là khiến người ta thống khổ.
"Tần Lạc, cậu ngồi trong phòng khác chờ chút. Lão gia ở vườn sau, tôi đi thông báo một tiếng." Thủy bá mang Tần Lạc đi đến một đại sảnh hoa lệ rộng rãi, sau đó nói.
"Vâng." Tần Lạc gật đầu đáp ứng.
"Cứ ngồi đi. Tôi đi thông báo rồi về ngay." Thủy bá kéo Tần Lạc ngồi xuống, lúc này mới mang theo khuôn mặt vui vẻ rời đi.
Rất nhanh, một người hậu đã mang điểm tâm và trà tới, điểm tâm này trông rất thích mắt, Tần Lạc không muốn ăn chút nào, hắn chỉ nâng chén trà thơm, nước trong xanh biếc lên, nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ.
Cầu hôn?
Hay là thối hôn?
Nếu không, mình đến đây làm gì? Ở trong phòng, sau khi chỉ còn lại mình hắn. Còn lại thì không có người hầu nào
Nhưng mà, người phụ nữ kia xấu xí thì làm sao bây giờ? Vẻ mặt như người chết thì phải làm sao? Ngực nàng ta mà như sân bay thì làm sao?
Đang lúc Tần Lạc còn đang miên man suy nghĩ, trong đầu có muốn vàn khúc mắc, một thanh âm trong trẻo đã vang lên bên tai hắn: "Ngươi là ai?"
Tần Lạc ngẩng đầu lên, hắn chứng kiến một nam nhân đang đứng sau mình.
Mỹ nam tử.
Tần Lạc lần đầu tiên nhìn thấy một làm nhân có thể hình dung bằng từ "đẹp".
Mùi hương thơm ngát, môi hồng răng trắng, khuôn mặt phù dung điềm đạm tròn như trăng rằm, dáng người vừa thành thục lại vừa tươi trẻ.
Nam nhân này mang vẻ đẹp cổ điển, ngũ quan tương xứng tuyệt vời, xinh đẹp đến khó tin. Hắn ta đứng ở sau lưng Tần Lạc, thật sự khiến Tần Lạc cảm thấy thất thần.
"Ngươi là ai?" Nam nhân kia nhíu mày. Hắn ta đối với vẻ mặt nhìn chăm chăm của Tần Lạc rất bất mãn.
"Tần Lạc." Tần Lạc nói. Xong lại nghĩ thầm, người so với người, đúng là khiến mình muốn chết.
Chính mình luôn tự xưng là thiếu niên đẹp trai phong độ, đẹp trai đứng đầu Tần gia, bây giờ cùng người ta so sánh, mình thực sự chỉ là xách dép cho ngừơi ta thôi.
"Tần Lạc?" Thiếu niên xinh đẹp kia suy nghĩ môt chút, nói: "Không quen, có chuyện gì không?"
"Ngươi là ai?" Tần Lạc hỏi. Mặc dù người này ăn mặc không tầm thường, nhưng mà bị hắn ta tra hỏi trần trụi như vậy, khiến ngạo khí trong lòng Tần Lạc trỗi dậy. Tần gia bọn họ lấy y truyền gia, trăm ngàn năm nay, cho dù là vương hậu, hay là quân phiệt lớn, có ai mà chưa từng gặp chứ?
"Văn Nhân Chiếu." Nam nhân kia cũng kiêu ngạo nói.
"Không quen, có việc gì không?" Tần Lạc dùng lại cách nói chuyện bá đạo vừa rồi của hắn để phản bác.
"Ngươi, ngươi biết ngươi đang nói chuyện cùng ai không?" Thiếu niên kia tất nhiên tu dưỡng không bằng Tần Lạc, hắn lập tức tức giận hỏi.
"Không quen, hiển nhiên là không biết." Tần Lạc nói. Kỳ thật Tần Lạc cũng từ tên của hắn ta mà nghe ra chút gì đó.
Văn Nhân Chiếu, vừa rồi thấy người này có thể tự do đi lại, hơn nữa còn ăn nói hống hách như vậy, ngoại trừ cháu của lão gia nhà này, còn có thể là ai nữa?
Ôi, cuộc hôn nhân này hay là thôi đi. Nhà này chẳng phải của mình, hơn nữa sau này còn có người cùng mình tranh đoạt nữa.
"Vô luận là ngươi tới nói chuyện gì, ta cũng có thể cam đoan, ngươi không thu hoặch được gì đâu." Văn Nhân Chiếu lúc này nhìn Tần Lạc, vẻ mặt cũng âm trầm mà nói.
"Làm càn. Nhà này từ khi nào đến phiên ngươi nói chuyện chứ?" Một lão nhân rất đẹp lão cao giọng quát.
Tuổi lão nhân này không sai biệt lắm với Thủy bá, nhưng mà tinh thần thì lại tốt hơn nhiều. Sắc mặt hồng nhuận, hạc phát đồng nhan. Trên người mặc một bộ áo bào màu trắng có hình Thái Cực Đồ, không cần người hầu đỡ, mà bước đi rất nhanh, khiến người ta cảm thấy lão nhân này rất khỏe mạnh.
"Gia gia." Nghe thấy lão nhân này nói, thiếu niên kia lập tức thu lại ngạo khí, cung kính hô.
"Hừ, không biết lễ phép." Văn Nhân Đình trừng mắt nhìn cháu mình, khiển trách.
"Xin chào Văn Nhân lão gia tử. Cháu là Tần Lạc, cháu của Tần Tranh." Tần Lạc đứng dậy chào hỏi Văn Nhân Đình. Bạn đang đọc truyện tại
TruyenHD - www.Truyện FULL
"Uh, ta và gia gia cháu là bạn tốt lâu năm. Cháu cứ gọi ta là gia gia được rồi. Văn Nhân lão gia tử có vẻ nghe không được tự nhiên?" Lão nhân kia rất hòa ái với Tần Lạc, ý cười đầy mặt nói. Hai tròng mắt không ngừng nhìn trên người hắn, ánh mắt giống như nhìn cháu rể vậy.
"Ánh mắt này, sao mà quen thuộc đến thế?" Tần Lạc trong lòng thầm nghĩ.
"Vâng." Tần Lạc vội đồng ý.
"Gia gia cháu có khỏe không?" Văn Nhân Đình chỉ chỉ ghế salon, ý bảo mọi người ngồi xuống nói chuyện.
"Còn tốt ạ." Tần Lạc cung kính đáp, trong lòng lại thầm cân nhắc, làm thế nào để nói ra mục đích đến đây.
"Uh, đúng vậy, ta hỏi vậy không phải là nói nhảm sao? Tần lão ca thấu hiểu đạo dưỡng sinh như vậy, đến ngay cả Tiểu Thái Cực mỗi ngày ta luyện cũng là do ông ấy dạy, thân thể ông ấy làm sao mà không tốt chứ?" Văn Nhân Đình lão gia tử vừa nói vừa cười ha hả.
Những người khác cũng vội cười theo, còn Tần Lạc thì trong lòng có chuyện, hắn cười rất miễn cưỡng.
Văn Nhân Đình nhìn Tần Lạc, vẻ mặt đầy tưởng nhớ: "Tần Lạc, Văn Nhân gia chúng ta nợ ân tần gia. Năm đó, chính là Văn Nhân gia ta gặp nguy cơ khi tranh chấp thương nghiệp với bạch gia, ta lại đột nhiên bị bệnh, nếu như không phải có gia gia cháu cứu ta từ Quỷ Môn Quan trở về, sợ rằng Văn Nhân gia sớm đã không còn nữa rồi."
"Lúc đó lại vừa lúc cha của Văn Nhân Chiếu là Văn Nhân Cơ cùng cha cháu là Tần Phong cùng tân hôn, hai cô con dâu còn chưa có bầu. Vì thế ta mới nói với gia gia cháu, Văn Nhân gia nếu có nữ, nhất định sẽ là vợ của Tần gia, nếu là con trai thì sẽ nhất định nghe lời người Tần gia.
Nghe thấy người của Văn Nhân gia nhất định nghe theo lời thề, khuôn mặt xinh đẹp của Văn Nhân Chiếu trở lên trắng bệch.
Nếu là con trai, nhất định phải nghe người Tần gia sai phái?
"Vài ngày trước ta còn đang tính toán, thời gian ước hẹn này cũng đã tới rồi, mà người Tần gia chưa thấy tới, chẳng lẽ là muốn bên gái chúng ta tới cầu hôn? Chúng ta dù không cần mặt mũi, nhưng mà kể ra thì đó là ngược lại với lễ giáo của Trung Quốc ta.
"Hôm nay, cháu cuối cùng đã tới. Đáng tiếc, Mục Nguyệt không có ở đây, nói cách khác, lần đầu tiên mà các cháu đã không được gặp mặt."
Mục Nguyệt? Văn Nhân Mục Nguyệt?
Tần Lạc nghĩ, vậy hóa ra người phụ nữ này chính là người mà hắn từ hôn?
Tên nghe thì quả thật là không tồi, nhưng mà, Tần Lạc biết, càng là cái gì độc, thì biểu hiện bên ngoài càng hoàn mỹ. Ví dụ như La Ngọc Phượng, tên cũng không tồi, nhưng mà khuôn mặt lại vô cùng thê thảm.
Tần Lạc không tự kiềm hãm được mà nghĩ đến khuôn mặt còn chưa tiến hóa hết của Phượng tỷ.
"Gia gia, đây là niên đại gì rồi? Còn vẫn cứ giữ lại quy củ chỉ phúc vi hôn sao? Chị là nhân vật như thế nào, làm sao có thể thích hắn chứ?" Văn Nhân Chiếu rút cục không nhịn được nữa, vội lên tiếng.
Hắn thật sự không muốn Văn Nhân gia và tên tiểu tử nghèo kia có quan hệ gì, từ lần đầu nhìn thấy, hắn đã khó chịu với Tần Lạc rồi.
"Câm miệng." Văn Nhân Đình mắng. "Ngươi thì hiểu cái gì? Văn Nhân gia chúng ta trên thương trường nổi tiếng về chữ tín, lúc nào lại chịu đổi ý hả? Mà trong nhà này từ lúc nào đến phiên ngươi nói chuyện chứ? Ra ngoài cho ta."
"Gia gia, người không thể đẩy chị vào hố lửa chứ. Người nhìn hắn xem, có điểm nào mà đòi xứng đôi với chị chứ? Trong đám người theo đuổi chị, tùy tiện cũng có người hơn hắn gấp trăm gấp ngàn lần?" Văn Nhân Chiếu tức giận hét lên, ngay cả uy nghiêm của Văn Nhân Đình lão gia cũng không e ngại. Xem ra quan hệ giữa chị em họ đúng là không tồi.
"Ách," Mình dĩ nhiên lại biến thành hố lửa?
"Ta tự biết suy nghĩ. Thủy bá, dẫn hắn ra ngoài cho ta." Văn Nhân Đình lão gia tử đập bàn nói.
"Vâng, lão gia." Thủy bá nghe lời, đi tới kéo Văn Nhân Chiếu ra ngoài.
"Gia gia, người không thể vì mình báo ân mà đem tặng đi hạnh phúc của chị. Hắn căn bản là không xừng với chị mà." Văn Nhân Chiếu đã bị kéo ra xa, nhưng mà mọi người vẫn nghe thấy tiếng kêu bất mãn của hắn.
"Nó bị ta làm hư, Tần Lạc, cháu đừng để ý." Văn Nhân Đình lão gia tử áy náy nói.
"Không sao, xem ra quan hệ chị em bọn họ đúng là không tồi." Tần Lạc nói tiếp: "Gia gia, cháu đến là có chuyện khác."
"Uh, ta hiển nhiên là biết cháu có chuyện khác." Văn Nhân Đình vừa cười vừa nói, anh mắt như đang cổ vũ Tần Lạc nói tiếp."
"Chuyện này có vẻ là có lỗi với gia đình của gia gia." Tần Lạc quyết định kiên trì đến cùng, nói.
"Có lỗi? Là thế nào? Có vấn đề gì vậy?" Lông mày của Văn Nhân Đình hơi nhíu lại, hình như nghĩ đến chuyện gì đó.
"Cháu không phải đến cầu hôn."
"Ồ?" Văn Nhân Đình nghe đến đây, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.