Mọi người nhìn chăm chú đến nỗi con ngươi mơ hồ muốn lồi ra, có người còn che miệng kêu to:” Vương phi nương nương, người làm sao có thể đẹp như vậy, người là người thật hay tiên nữ giáng trần a?”
Vân Nhược Nguyệt kinh ngạc một chút, những người này vừa rồi còn chê cô xấu xí, trong nháy mắt đã gọi cô là tiên nữ, bọn họ quả nhiên chỉ biết nhìn vẻ bè ngoài mà thôi.
“Ta không nhìn nhầm đúng không, Lệ vương phi căn bản không hề xấu xí, mà còn là tuyệt sắc giai nhân, thậm chí còn đẹp hơn Nam Cung cô nương, Lệ vương sao có thể không yêu người đẹp như vậy?”
“Không phải người ta nói Vân tiểu thư xấu xí sao? Chẳng lẽ lời đồn là sai?”
“Mỹ nhân, một đại mỹ nhân mà lại dùng đến khăn che mặt, thật là lãng phí nhan sắc ấy a”
“Ngươi thì biết cái gì, đối với nữ nhân yếu đuối mà nói, xinh đẹp là một cái tội. Có lẽ nàng không muốn lộ ra dung mạo thần tiên ấy để bảo vệ chính mình.”
“Đúng vậy, nhưng không phải có những người tự xưng mình là Sở quốc đệ nhất mỹ nữ, vậy mà vẫn không xinh đẹp bằng Lệ vương phi sao?”
“Nhưng ta đã từng thấy qua khuôn mặt xấu xí này, lúc đó trên mặt nàng có độc, xấu đến mực không muốn nhìn, ngươi cảm thấy nàng đã trải qua chuyện gì?”
“Nói nhảm, trên đời nhiều thần y tài giỏi như vậy, chẳng lẽ họ không thể chữa khỏ mặt cho cô ấy sao?”
Nghe mọi người bàn luận, Vân Nhược Nguyệt há hốc mồm, nàng thật sự không muốn trở thành tiêu điểm bàn tán, tất cả là do Nam Cung Nhu.
Đột nhiên, cô phát hiện có một ánh mắt lạnh lẽo nãy giờ nhìn cô chằm chằm, không ai khác là Chu Hiên Thần.
Chu Hiên Thần lúc này trên mặt toàn là kinh ngạc. Hắn đã từng nhìn thấy dung mạo của Vân Nhược Nguyệt, ngày hôm qua tại thời điểm cùng nàng ta mây mưa, hắn cũng đã nhìn thấy khuôn mặt, trên mặt rõ ràng vẫn còn độc, tại sao trong nháy mắt đã biến mất?
Hắn cũng đã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô, nhưng dường như lúc này cô đã trở nên xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
Hắn đang tự hỏi cái quái gì đang xảy ra vậy?
Phải nói rằng Vân Nhược Nguyệt không có độc rất xinh đẹp, chỉ tiếc là cô không phải ngời hắn ta yêu.
Về phần Nam Cung Nhu, thấy Chu Hiên Thần đang nhìn chằm chằm Vân Nhược Nguyệt, nàng ta vô cùng ghen tỵ.
Vân Nhược Nguyệt trên mặt rõ ràng trúng độc, vì sao có thể biến mất?
Nàng ta không tin được, vì năm đó chính nàng là người bỏ độc Vân Nhược Nguyệt.
Khi đó nàng và Vân Nhược Nguyệt đều được xưng là song sinh kinh thành, đều thông thạo đàn, cờ, thư pháp, hội họa.
Khi đó, Vân Nhược Nguyệt có phần nổi bật hơn cô, sợ Vân Nhược Nguyệt sẽ giành lấy danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, cô ta đã nhờ mẹ đưa cho mình lọ thuốc độc, sau đó bỏ vào bữa ăn của Vân Nhược Nguyệt.
Kể từ đó, cô trở thành người đẹp nhất nước Chu.
Với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, danh tiếng của cô ta tăng vọt, cô ta gặp gỡ được nhiều hoàng tử hơn, cuối cùng cô đã chọn Chu Hiên Thần.
Sở dĩ cô có thể quen biết Chu Hiên Thần là nhờ danh hiệu ấy, giờ đây Vân Nhược Nguyệt đã xinh đẹp trở lại, cô như đang ngồi trên biển lửa, thấp thỏm lo sợ.
Cô thật sự hối hận, hối hận vừa rồi mình quá ngu ngốc, sao lại tốt bụng như vậy đi kéo khăn che mặt của Vân Nhược Nguyệt xuống.
Cuối cùng, Vân Nhược Nguyệt lại chẳng bị nhục nhãm ngược lại dáng vẻ của cô ấy được mọi người tán dương, cướp đi tất cả sự chú ý của cô. Cô cảm giác như mình tự đánh mình vậy.
Thấy Vân Nhược Nguyệt trở thành tiêu điểm của mọi người, Chu Hiên Thần nhìn cô đầy chán ghét:” Mục đích đã đạt được, còn không mau quay về đi?”