Chương 60: Đánh Cược

Trong lòng Yến tiểu Bắc thấp thỏm không yên, mặc dù Thường Lai Xuyên nói với anh căn nhà đó giá rất rẻ nhưng dù sao đó cũng là một căn nhà có kiến trúc tứ hợp viện nên diện tích rất lớn. Hơn nữa trong tay anh cũng chỉ có bẩy mươi vạn không biết có thể mua được hay không? Không mua được cũng không sao nhưng cô gái trước mắt sẽ vì việc này mà mất việc.

"Tôi.. tôi muốn mua căn nhà ở ngõ Minh Nhân!"

Nếu đã đến đây đương nhiên sẽ phải nghe ngóng về khu đó, ngay cả khi hôm nay không mua được cũng nên hỏi để biết giá rồi lên kế hoạch cụ thể. Tiểu Mễ nghe xong liền giật mình sửng sốt. Cô ấy chưa kịp đáp lời thì Hứa Anh Quân ở một bên nghe được bèn lên tiếng mỉa mai:

"Cậu có biết trong ngõ đó căn rẻ nhất là bao nhiêu không? Cũng phải hơn hai trăm vạn tệ. Tôi chưa từng gặp ai trong tay có mấy trăm vạn tệ mà đi bộ đến đây cả!"

Yến tiểu Bắc ngây người, anh rất khó hiểu tại sao người đi bộ thì không thể có mấy trăm vạn tệ? Nhưng mà hơn hai trăm vạn tệ thì lúc này anh không thể mua được rồi.

"Tiểu Mễ, chúc mừng cô gặp được ông chủ lớn, mở miệng là muốn mua một căn tứ hợp viện. Nếu cô bán được căn này tin rằng ông chủ nhất định sẽ thưởng lớn cho cô!"

Hứa Anh Quân mỉa mai nói, anh ta nhận định rằng Yến tiểu Bắc đến đây làm ra vẻ mà thôi. Chưa nói đến chuyện anh ta không đi ô tô đến đây, kể cả anh ta là người có gánh hàng rong duy nhất ở Thành Chiêu Bắc này thì nhìn anh không hề giống như người có thể mua nổi căn nhà mấy trăm vạn.

Với ngữ khí đó khiến người khác nghe thấy còn tưởng mình là phú nhị đại gia nhưng thực chất chỉ là một kẻ giả trang vô vị mà thôi. Mặc dù tiểu Mễ ngạc nhiên nhưng phản ứng của cô ấy cũng không quá thất thố, tuy vậy cô ấy vẫn thận trọng mở miệng hỏi Yến tiểu Bắc:

"Tiên sinh thật sự muốn mua một căn trong ngõ Minh Nhân sao?"

Khi Yến tiểu Bắc nghe Hứa Anh Quân nói giá mỗi căn ở đây không dưới hai trăm vạn tệ thì trong lòng phập phồng lo lắng, thậm chí còn thầm mắng Thường Lai Xuyên là đồ lừa gạt dám gài bẫy anh, thêm cả việc trên mặt người thanh niên kia luôn tỏ ra sự khinh miệt khiến Yến tiểu Bắc không thấy thoải mái.

"Đúng, là căn nhà số ba 33 ngõ Minh Nhân"

"Bụp!"

Ngay khi lời của Yến tiểu Bắc vừa thốt ra, tập tài liệu trong tay Hứa Anh Quân bị rơi xuống đất. Anh ta ngây ngốc trong vài giây rồi cúi xuống nhặt tập tài liệu lên khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười nhếch mép. Hai người khác trong văn phòng cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn sang. Sau sững sờ thì tiểu Mễ cũng đã trấn tĩnh lại liền hỏi:

"Tiên sinh, tiên sinh đã xem căn nhà số 33 đó chưa?"

"Tôi không vào, chỉ nhìn từ bên ngoài, nghe được là chủ nhà muốn bán căn đó nên đã tìm đến đây hỏi."

"Căn đó rẻ nhất cũng là căn lớn nhất ngõ Minh Nhân."

Tiểu Mễ ngập ngừng nửa muốn nói nữa không như thể đang rất lo lắng về một việc nào đó.

"Nhưng làm sao? Khách đã nhìn qua rồi, cô chỉ cần báo giá còn lại là việc của họ!"



Hứa Anh Quân liền cắt ngang lời của tiểu Mễ. Tiểu Mễ liếc nhìn Hứa Anh Quân sau đó nhìn lại Yến tiểu Bắc.

"Căn nhà đó là bao nhiêu?"

Chủ nhà báo giá một trăm hai mươi sáu vạn nhưng chúng tôi có quyền dao động 5 %. Nghĩa là tôi tối thiểu là một trăm mười chín vạn bẩy nghìn tệ. "

Tiểu Mễ nói xong lại thấy áy náy, mặc dù giá khá là rẻ nhưng con số hơn một trăm vạn cũng không phải là con số nhỏ!

" Một trăm mười chín vạn? "

Vẻ mặt của Yến tiểu Bắc trở nên lúng túng. Dường như anh đã quá tin tưởng vào Thường Lai Xuyên thành gia bây giờ thấy bị mất mặt.

" Tôi đã nói rồi, cậu ta chỉ tỏ vẻ mà thôi chứ làm gì có khả năng mà mua nhà. Tiểu Mễ tôi nghĩ cô nên thu dọn đồ đạc và sẵn sàng rời đi thì hơn. "

Hứa Anh Quân đã nhìn vào biểu hiện của Yến tiểu Bắc, Khi thấy anh do dự thì nhìn sang Tiểu Mễ mà nói. Yến tiểu Bắc luôn thắc mắc không hiểu vì sao anh ta lại liên tục nhằm vào Tiểu Mễ và đặc biệt coi thường anh. Tính cách cứng đầu của anh hoàn toàn bị vẻ khinh thường của Hứa Anh Quân kí©h thí©ɧ. Anh chắc nịch nói:

" Được, tôi mua! "

Tiểu Mễ sững sờ trong giây lát, Hứa Anh Quân cười rất tươi và nói:

" Chủ nhà yêu cầu phải thanh toán một lần nếu cậu thực sự muốn mua thì Tiểu Mễ sẽ đưa cậu đi xem, rồi sau đó ký hợp đồng. "

Yến tiểu Bắc không không nóng vội, anh đã nghĩ ngay đến Tô hoàng Vũ. Ông ấy là người giàu có nhất Chiêu Bắc này, lại rất coi trọng anh, nếu anh hỏi vay mấy chục vạn có lẽ sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa Tô Minh Ngọc vẫn đang chữa trị, thời gian chữa trị cũng phải mất ba năm, ngay cả khi anh xin ứng trước phí chữa bệnh thì cũng không có gì quá đáng. Hứa Anh Quân nhìn thấy Yến tiểu Bắc còn đang cân nhắc suy nghĩ thì khinh thường nói:

" Tiểu mễ, hơn một trăm vạn không phải ai cũng nghĩ ra được. Tôi đã sớm nói ngay từ đầu rồi, chuyện này có gì đó không ổn, hóa ra cậu ta chỉ là là một tiểu tử không biết trời cao đất dày, chạy đến đây giả bộ khoe mẽ! "

" Giám đốc Hứa! Dù sao cậu ấy cũng là khách hàng của tôi, anh nói cậu ấy như vậy không được hay cho lắm! "

Cô không thấy cậu ta đến đây là để gây phiền phức đấy sao? Nhìn toàn thân cậu ta cộng lại chưa đến hai trăm tệ, lấy đâu ra cái dáng vẻ của người có đủ tiền mua nhà chứ?"

Yến tiểu Bắc đương nhiên không biết Hứa Anh Quân đã cướp rất nhiều khách hàng của tiểu Mễ, sau đó ra điều kiện với tiểu Mễ rằng chỉ cần cô ấy đi khách sạn với anh ta thì anh ta sẽ nhường lại những hợp đồng đó cho cô để cô có cơ hội giữ lại công việc của mình. Đương nhiên là tiểu Mễ không chịu khuất phục thế nên anh ta mới có ác ý như vậy.

Bây giờ Yến tiểu Bắc lại tìm đến tiểu Mễ mua nhà nên anh ta rất bực bội, thế nên ở trước mặt Yến tiểu Bắc bày ra bao nhiêu chiêu trò ngu ngốc thậm chí ác ý còn len lỏi trong từng lời nói. Yến tiểu Bắc không nói chuyện, anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Tô hoàng Vũ. Anh chưa thể đáp trả anh ta ngay vì lúc này anh chưa có đủ sự tự tin, nên chỉ chuyên tâm nghịch điện thoại, được đà anh ta lại tiếp tục mỉa mai:

"Thế nào, kiểm tra tài khoản ngân hàng sao? Không phải muốn làm bộ làm tịch sao?"



Sau khi tin nhắn gửi đi Tô hoàng Vũ gửi cũng lập tức trả lời:

"Yến tiên sinh, sao lại nói là mượn tiền, nếu cậu muốn thì chỉ cần cậu nói một câu là được. Thế một trăm vạn có đủ không?"

"Đủ!"

Anh trả lời tin nhắn ngắn gọn bằng một từ, sau đó Tô hoàng Vũ đã gửi thêm một tin nữa:

"Tiền đã chuyển cho cậu rồi, nếu không đủ thì cứ nói với tôi, nhiều quá thì không có chứ mấy trăm vạn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!"

Yến tiểu Bắc ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt của tiểu Mễ:

"Không cần đi xem, có thể ký hợp đồng. Tôi sẽ trả hết tiền luôn."

Tiểu Mễ sửng sốt một hồi con không tin vào những gì mình vừa nghe thấy bèn hỏi lại:

"Thật sao?"

Yến tiểu Bắc gật đầu, đôi mắt trong veo không một chút tạp niệm. Hứa Anh Quân sửng sốt nhưng vẫn không chịu buông tha liền mở miệng nói:

"Đến nước này rồi mà vẫn còn cứng miệng, cậu có dám cá cược với tôi không?"

Bình thường tính tình Yến tiểu Bắc điềm đạm nhưng khi bị Hứa Anh Quân khıêυ khí©h đến giới hạn cuối cùng thì lúc này cũng không tiếp tục nhẫn nhịn nữa:

"Anh muốn cá cược thế nào?"

"Nếu cậu không có tiền mua nhà thì phải dập đầu ba lần mà gọi tôi là tổ tông!"

Trong mắt Yến tiểu Bắc vằn lên tia đỏ, chỉ là Hứa Anh Quân không nhìn thấy điều đó mà thôi.

"Nếu tôi mua được thì sao?"

"Nhất định tôi sẽ đập đầu gọi cậu một tiếng tổ tông!"

Hứa Anh Quân không chút do dự mà đáp ứng luôn, dù sao thì anh ta thấy Yến tiểu Bắc loay hoay với điện thoại lâu như vậy nên anh ta càng chắc chắn với suy đoán của mình.