Chương 59: Tôi Muốn Mua Nhà

Trước tiên nói đến chuyện đỡ đẻ, Yến Tiểu Bắc chưa từng làm bao giờ huống chi bây giờ là làm hộ sinh cho ma nữ. Còn nữa chồng của ma nữ tại sao lại phải nghe lời anh ly hôn với ma nữ rồi phải quyên góp tài sản của gia đình anh ta? Lại còn nói đến việc cầu siêu cho đứa con mà anh ta chưa bao giờ gặp. Thường Lai Xuyên như đoán biết được băn khoăn của anh mà cười nói:

"Cậu lo lắng cái gì? Muốn anh ta ly hôn và quyên góp tài sản thì chỉ cần làm cho anh ta bị bệnh là được!"

Nụ cười của Thường Lai Xuyên có phần xấu xa giống như anh ta đang tham gia một trò chơi lớn nên trong lòng thầm đắc ý. Yến tiểu Bắc nhanh chóng hiểu ý của anh ta, khi anh ta còn ở thôn Khôi Khê anh ta cũng từng làm như thế này với thím mập và Thôi Vượng Tài. Loại chuyện này đối với anh ta có thể nói là vô cùng quen thuộc.

Và rồi anh lại nhớ đến ánh mắt cầu cứu của ma nữ, cũng nhớ đến nguyên do vì sao cô ấy phải chết mà trong lòng có phần thương cảm. Trong truyền thừa âm dương thập bát kim của Yến gia. Chín kim bạc có tác dụng chữa bệnh cho ma và khắc chế ma, còn có thể siêu độ được cho ma. Người chồng vũ phu của ma nữ đó thật vô tình bạc nghĩa đã sai đường lạc lối trước rồi lại không biết hối cải còn đánh vợ khiến cho cô ấy oan uổng mà mất đi tính mạng. Nên hắn bị trừng phạt là điều rất xứng đáng. Anh gật đầu đồng ý nói:

"Tôi sẽ giúp cô ấy, nhưng mà đó là nhà của người khác, ai lại nửa đêm trèo tường vào. Nhỡ có người phát hiện há chẳng phải tôi bị coi là tên trộm hay sao?"

Thường Lai Xuyên cười "he he" rồi đáp:

"Ngôi nhà đó được rao bán từ rất lâu mà không có người mua vì là ai cũng biết đó là một ngôi nhà bị ma ám. Bây giờ ngôi nhà này được niêm yết tại công ty bất động sản An Gia, hiện tại căn nhà này đang chào bán với giá rất rẻ, tôi nói đến đây cậu đã hiểu ý tôi rồi chứ?"

Nói xong Thường Lai Xuyên sợ Yến tiểu Bắc không hiểu bèn dừng lại hỏi. Yến tiểu Bắc nghe xong không biết là nên cười hay mếu nữa, trước đây anh là một tên ngốc tử, giờ đây anh cũng đã hết ngốc rồi nếu anh còn không hiểu những gì Thường Lai Xuyên vừa nói thì ngay cả một ngốc tử cũng không bằng ấy chứ. Anh suy đi tính lại, anh rất muốn mua một căn nhà nhưng ở huyện thành Chiêu Bắc này muốn mua được nhà thì phải có một trăm vạn tệ, sửa chữa thì cũng phải hơn một trăm vạn tệ. Mà giờ trong tay anh chỉ có bẩy mươi vạn tệ nên hiện tại muốn nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Nhà bị gọi là ma ám chẳng qua chỉ là oán niệm của Liễu Hồng y đối với người chồng không tiêu tan. Vì thế mà linh hồn cô ấy vẫn còn lưu luyến ở đây, chỉ cần giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện thì cái khái niệm ngôi nhà bị ma ám này sẽ không còn tồn tại nữa. Anh cũng thích căn nhà có kiến trúc như vậy, sau này gia đình chú Thôi đến sống ở đó sẽ không bị chật chội. Anh liếc nhìn Thường Lai Xuyên tức giận đáp lại:

"Tôi hiểu rồi!"

Thường Lai Xuyên cười vui vẻ rồi ngồi lại ghế đẩu thân hình mờ mịt nhanh chóng biến thành một làn khói màu đen sau đó là mất hút. Lần đầu tiên khi nhìn thấy ma nữ anh có phần hoảng sợ nhưng sau cuộc nói chuyện vừa rồi với Thường Lai Xuyên trong lòng anh không còn e sợ nữa mà còn có nửa điểm hưng phấn.

Sau đó anh ngồi ngay ngắn lên giường và rất nhanh đã tiến vào truyền thừa của Yến gia. Lần này anh cố ý tìm phần chữa bệnh cho ma và nghiêm túc lĩnh hội truyền thừa. Sau khi lĩnh hội truyền thừa chữa bệnh cho ma và nghiêm thì kiến thức của anh mở rộng được mở rộng ra rất rất nhiều và lĩnh ngộ cũng được sâu sắc hơn. Không những giúp chữa bệnh cho ma mà còn siêu độ được cho ma. Hay nói một cách khác dễ hiểu là anh có thể giúp hồn ma siêu thoát.

Cơ nghiệp này của Yến gia cũng quá là lớn chẳng khác gì biển lớn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh ra một cửa hàng nhỏ ăn sáng rồi đi bộ đến bất động sản An Gia, nhìn không giống một công ty mà nó giống với một cửa hàng bách hóa hơn. Yến tiểu Bắc bước vào một số người trẻ tuổi đang phân loại tài liệu. Nói chung là người có nhu cầu mua nhà hiếm khi đến đây sớm như anh để được tư vấn mua nhà. Thế nên ngay sau khi Yến tiểu Bắc bước vào họ đều ngẩng đầu lên nhìn rồi quay lại tiếp tục công việc còn dở dang trong tay của mình. Điều này cũng không thể trách bọn họ được dù sao thì Yến tiểu Bắc còn trẻ như vậy nên nghĩ anh đến đây mua nhà là điều không thể, hẳn là anh đến để tìm thuê nhà.

Nhìn vào mặt bằng chung mà nói thì là do nhìn Yến tiểu Bắc còn quá trẻ, thậm chí trên mặt anh còn phảng phất nét ngây thơ nên chỉ có thể thuê nhà giá rẻ hoặc là thuê ngắn hạn mà thôi. Công ty bất động sản là bên trung gian cái họ nhận được là hoa hồng theo hợp đồng. Đối với những khách hàng không tiềm năng dù có thương lượng tốt đến đâu thì hoa hồng cũng không được nhiều. Yến tiểu Bắc đứng bất động ở cửa một lúc mà vẫn chưa có người đến chào hỏi. Anh định lên tiếng hỏi thì có một cô gái trẻ đi đến hỏi:



"Vị tiên sinh này, cậu đến mua nhà hay thuê?"

Cô gái chỉ khoảng hai mươi tuổi, sắc mặt hơi xanh xao vàng vọt mỉm cười với Yến tiểu Bắc, khuôn mặt trái xoan rất ưa nhìn. Cô gái vừa dứt lời thì một trận cười chế nhạo vang lên. Một thanh niên chừng ba mươi tuổi ngay cả đầu cũng không ngẩng lên mà mỉa mai nói:

"Tiểu Mễ, cô đang kể chuyện cười phải không? Cô nhìn nhìn xem cậu ta có giống với người đến mua nhà hay không? Chẳng trách vào làm được ba tháng rồi cô liên tiếp giữ thành tích ăn hai quả trứng gà, vậy mà thị lực vẫn chưa thể tốt ra. Còn vài ngày nữa là hết tháng nếu không cô không mở hàng được thì cô lại nhận thêm quả trứng gà nữa. Lúc ấy dù ông chủ có muốn giữ cũng không giữ nổi cô rồi!"

Tiểu Mễ cũng không buồn cãi lại mà chỉ gượng gạo cười. Một bàn tay nắm chặt áo có phần lúng túng, Vẻ mặt u ám mà nói:

"Tôi cứ thích ăn trứng gà thì sao? Không cần ông chủ phải đuổi, tôi cũng sẽ tự mình rời đi!"

Đồng nghiệp này chỉ cười trừ, đang định lên giọng tiền bối nói vài lời dạy dỗ thì Yến tiểu Bắc khẽ nở một nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, anh nói:

"Tôi đến đây muốn mua nhà!"

Người kia trợn mắt há mồm nhìn Yến tiểu Bắc trong mắt anh ta lúc này chứa đầy kinh hỉ.

"Mua nhà? Cậu mau đến đây đi, tôi là giám đốc kinh doanh của công ty tên là Hứa Anh Quân. Không biết cậu muốn kiểu nhà như thế nào? Tôi đều có thể nắm gọn trong lòng bàn tay! Mọi nhu cầu của cậu tôi đều đáp ứng được, đảm bảo căn nhà tôi giới thiệu sẽ khiến cậu hài lòng và cam kết số tiền cậu bỏ ra hoàn toàn xứng đáng!

Thái độ của anh ta thay đổi chóng mặt, tài liệu trong tay lập tức bỏ xuống và kéo ghế mời Yến tiểu Bắc ngồi vào đó. Yến tiểu Bắc chỉ nhìn anh ta liền lắc đầu và bình tĩnh đáp:

" Là cô ấy đã đón tiếp tôi trước, vậy nên tôi muốn được cô ấy tư vấn! "

Trong lời nói của anh có đến mấy phần cứng đầu, Yến tiểu Bắc đi theo cô gái đi đến bản tư vấn. Bàn làm việc của cô ấy đơn giản hơn so với những người khác thậm chí còn không có cả máy tính. Nhưng toàn bộ tài liệu được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, mặt bàn cũng được lau chùi sạch sẽ. Cô kéo ghế ra dùng ống tay áo lau ghế rồi nói:

" Mời ngồi, tiên sinh muốn uống trà hay cà phê?"

Giọng nói của cô gái rất dịu dàng nhưng vẫn lộ ra phần khẩn trương. Nếu hợp đồng này mà cô không đàm phán được sẽ đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ thất nghiệp. Vì vậy cô ấy đã rất nghiêm túc và cẩn trọng khi tư vấn.