Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bác Sĩ Thiên Tài Có Đôi Mắt Âm Dương

Chương 58: Liễu Hồng Y

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này trong ngõ vắng vẻ, không có người qua lại. Dưới ánh đèn mờ ảo lay lắt ngõ nhỏ vốn đã vắng vẻ lại càng trở nên ảm đạm. Anh nhiều lần đi qua ngõ này vào ban đêm nhưng chưa bao giờ gặp phải sự việc như thế này. Anh đột ngột dừng lại và quay sang nhìn về phía khoảng sân bên phải. Đây là một căn nhà bỏ hoang đã lâu, người trong nhà có lẽ đã dọn đi từ rất lâu rồi. Anh nghe nói kể từ khi chuyển đi chủ nhà chưa từng quay trở lại. Chỉ có một bà cụ là mẹ của chủ nhà vào đầu tháng thường đến đây quét dọn. Yến tiểu Bắc nhìn về phía cửa, dưới ánh đèn cũng đủ nhìn ra bề dày thời gian của cánh cửa này. Tay nắm bằng đồng, cánh cửa dùng sơn mài đỏ rực, bậc cửa làm bằng đá ngọc bích, hai bên là hai con sư tử lớn bằng đá.

Một bên có một cái cột để buộc ngựa bằng đá, nhìn cột đá nhẵn bóng như nước. Xem ra tổ tiên của gia đình này đã từng có một thời phong quang. Cánh cửa đóng chặt, trên đó được khóa một chiếc khóa cổ bằng đồng. Thời nay những kiểu khóa cửa như thế này rất khó có thể tìm được. Yến tiểu Bắc cảm nhận được cơn gió lạnh vừa rồi là được thổi ra từ cửa này. Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng im lìm sau đó phóng thần thức của mình ra để thăm dò có lẽ sẽ nhìn thấy được hết.

Thần thức vượt qua cổng lớn thì nhìn thấy một bức tường bình phong có đồ án phú quý bách hoa đua nở. Trong sân còn có hai bình sứ lớn chứa đầy nước, lá xem trong đó đã khô héo hết rồi. Trong sảnh lớn có đặt một cái hương án, trên hương án có đặt một bài vị và lư hương. Trong lư hương có nhiều hương chưa cháy hết. Yến tiểu Bắc nhìn bài vị đột nhiên trái tim chợt rung động kịch liệt, Toàn thân bắt đầu ớn lạnh.

Anh lờ mờ nhìn thấy trên bài vị có một vệt khí đen, thứ này không ngừng biến hóa thỉnh thoảng còn tụ lại thành hình người. Dường như nó đang vùng vẫy muốn thoát khỏi kìm kẹp của một thế lực vô hình nào đó. Dù có vùng vĩ thế nào nó cũng không thoát ra khỏi được bài vị. Yến tiểu Bắc thấy một màn này thì rất tò mò muốn biết rút cuộc là có chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng cửa đã khóa mà anh cũng không thể trèo tường mà vào được.

Vừa định quay người rời đi đột nhiên anh nhìn thấy vết đen khi nãy nhanh chóng ngân tủ lại thành hình người đầy đủ hoàn chỉnh. Lúc này nó không nó không còn màu đen nữa mà, anh nhìn thấy rõ ràng là một người phụ nữ mặc y phục đỏ tóc dài xõa ngang lưng.

Nhìn vị này ước chừng 20 tuổi, ngũ quan thanh tú nhưng từ ánh mắt lộ đều thấy được tia oán hận. Yến tiểu Bắc nhìn thấy bụng cô ấy nhô cao như thể cô ấy đang mang thai và sắp sinh. Cô ấy nhìn về phía Yến tiểu Bắc bằng ánh mắt van xin, một lúc sau hai giọt nước mắt rơi xuống rồi biến mất. Yến tiểu Bắc siết chặt hai bàn tay, khi bóng người biến mất anh cảm thấy hai lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.

Anh thu lại thần thức, thở dài một hồi rồi bước nhanh về phía nhà trọ, sau đó đi tắm rửa và trở lại phòng ngủ khoanh chân ngồi thiền. Trước đây khi anh ngồi xuống thiền ngay lập tức có thể tiến vào truyền thừa. Lần này thì hình dáng người phụ nữ áo đỏ luôn hiện ra ngay trước mắt anh, anh nghe được tâm sự ai oán yếu ớt của cô ấy bên tai. Bất ngờ anh cảm nhận được luôn khí lạnh, hai mắt vội vàng mở ra, anh thấy người đến là Thường Lai Xuyên đang ngồi vắt vẻo trên ghế đẩu dưới ánh đèn nhập nhoạng, Người này đang nhìn anh cười như không cười. Yến tiểu Bắc kinh ngạc bột miệng hỏi:

"Anh lại bị bệnh à?"

Thường Lai Xuyên lắc đầu hỏi:

"Cậu gặp ma à?"

Yến tiểu Bắc ngây người rồi hỏi:

"Không phải là anh sao? Chẳng lẽ anh lại là người à?"



Thường Lai Xuyên gãi tai ngượng ngùng cười nói:

"Tôi muốn nói đến ma nữ cơ!"

Trái tim Yến tiểu Bắc loạn nhịp và đập thình thịch rồi nhìn Thường Lai Xuyên t không chớp mắt mà hỏi:

"Sao anh biết?"

"Con người có thế giới của con người, mà cũng có thế giới của ma. Ngày đầu tiên theo tôi theo cậu đến đây chúng ta ở đây lâu như vậy, cậu có bạn là người thì tôi cũng phải đi tìm bạn ma của tôi chứ?"

Thường Lai Xuyên vòng vo khi trả lời câu hỏi của Yến tiểu Bắc, dù sao thì hắn khó lòng mà giải thích được chuyện này rõ ràng được. Anh ta cười khổ, về phương diện này thì anh ta rất giống với Thôi Tấn Huy.

"Thế anh biết ma nữ đó sao?"

Không còn cách nào khác nên anh đã hỏi cắt ngang. Thường Lai Xuyên cho biết:

Cô ấy tên là Liễu Hồng Y, cô ấy vốn là vợ của chủ căn nhà đó, khi cô ấy mang thai được tám tháng thì phát hiện chồng và bản thân của mình dan díu với nhau. Khi tra hỏi người chồng đã vũ phu cho cô ấy một bạt tai thế là không may trượt chân té ngã khiến cô ấy bị động thai khí. Người chồng phát hiện điều bất thường thì cô ấy đã chảy nhiều máu và trước khi xe cấp cứu đến cô ấy đã chết rồi.

"Một xác hai mạng."

"Đúng, là một xác hai mạng. Sau khi bác sĩ đến đã xác nhận thai nhi trong bụng cũng đã chết rồi vì vậy đã không đưa đến bệnh viện nữa, ngày hôm sau liền đem đi hỏa táng!"

Thường Lai Xuyên cũng cũng cảm thấy cô ấy thật đáng thương thê thảm, và khi nói giọng cũng lạc hẳn đi, sau đó thì thở dài thườn thượt.



"Từ khi cô ấy chết đi trong nhà chưa từng được yên ổn ngày ngày người chồng đều nghe được tiếng cô ấy khóc mỗi đêm. Vậy nên người chồng đã mời pháp sư về lập đàn cầu siêu, rồi lập bài vị cho cô ấy ngày ngày tụng kinh sám hối. Nhưng cũng có lẽ là do oán khí quá sâu nặng nên nhất định không chịu buông tha mà cứ quanh quẩn ngoài sân không chịu đi đầu thai."

Đến đây Yến tiểu Bắc cơ bản đã hiểu chuyện gì xảy ra.

"Còn chồng cô ấy bây giờ ở đâu?"

"Gia đình bọn họ không chịu đựng được đành phải dọn ra ngoài, người chồng muốn bán nhà đi nhưng tin đồn nhà có ma lan rộng thế là không có ai dám mua. Gia đình bọn họ rất ít khi về ngoại trừ bà cụ mỗi tháng sẽ về dọn dẹp một lần và thắp hương cho cô ấy sau đó tụng kinh trước bài vị cho cô ấy. Tôi còn chưa có dám bước vào sân đó đâu đấy!"

Yến tiểu Bắc cảm thấy rất kỳ quái, Thường Lai Xuyên chắc chắn sẽ không tự nhiên vô duyên vô cớ mà đến kể chuyện phiếm cho anh nghe:

"Tại sao anh lại kể chuyện này cho tôi?"

"Bởi vì tôi đã nói với cô ấy rằng chỉ có cậu mới giúp được cô ấy!"

"Tôi giúp cô ấy?"

"Đúng, sở dĩ cô ấy ở lại sân vườn đó mà không chịu rời đi là bởi vì trong lòng cô ấy có chấp niệm rất khó tiêu tan!"

"Vậy thì cô ấy muốn tôi giúp đỡ như thế nào?"

"Thứ nhất: Giúp cô ấy sinh đứa nhỏ ra. Thứ hai: Ly hôn với người chồng của cô ấy và đem từ thiện hết tài sản, thứ ba: Để chồng cô ấy phải lập bài vị cho con sớm tối hương khói và làm lễ cầu siêu cho con của cô ấy để con của cô ấy cũng được đi đầu thai!"

Thường Lai Xuyên không do dự mà nói ra ba yêu cầu, ba điều này anh ta nói ra tất cả đều không thể tưởng tượng nổi.
« Chương TrướcChương Tiếp »