Chương 47: Quả Nhiên Lợi Hại

"Ai da! Thật kinh ngạc, cậu ấy chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra chính xác thân thể của tôi có vấn đề ở đâu!"

Trương Bình An quay đầu nhìn Tô Hoàng Vũ nhạc nhiên nói. Tô hoàng Vũ đang tức giận vì chuyện của Chu Thần Kim cứ như vậy bỏ đi. Nhưng khi nghe được Trương Bình An nói chuyện vui vẻ thì cơn tức giận của ông ấy cũng tiêu tan mà cười nói:

"Tôi đã nói Yến tiên sinh là một thần y vậy mà ông còn cho rằng tôi nói phóng đại. Hôm đó tại bệnh viện Khang Nhân các bác sĩ giáo sư hàng đầu đều nói con gái tôi không qua khỏi, vậy mà Yến tiên sinh đã cứu sống con gái tôi ngay ngoài hành lang bệnh viện. Nếu như không có Yến tiên sinh ra tay cứu giúp thì e rằng con gái của tôi khó mà qua khỏi.."

Trương Bình An nói:

"Yến tiên sinh tuổi còn trẻ như vậy mà y thuật đỉnh cao khiến cho người khác phải kinh ngạc. Không biết những vấn đề của tôi đang gặp phải thì Yến tiên sinh có biện pháp nào khắc phục được không?"

"Nếu như cục trưởng Trương tin tưởng thì tôi sẽ châm cứu cho ngài tình hình sẽ thuyên giảm và cải thiện. Sau đó chỉ cần uống thêm vài thang thuốc nữa thì hiệu quả sẽ tốt hơn!"

Trương Bình An vội vàng trả lời.

"Tôi tin, đương nhiên là tôi tin! Lúc đầu tôi cũng nghi ngờ khi Tô tổng khen cậu không ngớt lời. Nhưng vừa rồi cậu nói chính xác các vấn đề cơ thể của tôi gặp phải, nên tôi không còn lý do gì để mà nghi ngờ nữa!"

Tô hoàng Vũ nói:

"Lão Trương, muốn chữa trị cũng không cần phải vội vàng như vậy, trước tiên cứ lên món đã chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!"

"Đúng! Đúng! Lên món! Yến tiên sinh yên tâm thủ tục của các cậu ngày mai đích thân tôi sẽ xem xét, chỉ cần hồ sơ của các cậu đầy đủ thì trong ba ngày hồ sơ sẽ được duyệt."

Chính miệng Trương Bình An hứa Yến tiểu Bắc cũng chỉ khẽ gật đầu và nói lời cảm ơn. Thôi Tấn Huy cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, có cục trưởng Trương hứa cùng với thủ tục đầy đủ như vậy cậu ta tin rằng sẽ nhanh chóng được cấp phép. Khi rượu và món ăn được lên bàn mấy người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Cảm giác khó chịu ban đầu liền biến mất, mấy người đang ăn bỗng nhiên bên ngoài trở nên náo động. Ngay lúc đó có tiếng xe cấp cứu kêu vang vọng dưới lầu. Đúng lúc người phục vụ bước vào Trương Bình An mở miệng hỏi:

"Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy? Phòng đối diện có người đột nhiên ngã xuống bất tỉnh, nhưng đã được đưa đến bệnh viện."

Người phục vụ vừa đặt thức ăn xuống bàn vừa trả lời. Trương Bình An sửng sốt hỏi:

"Có biết người đó là ai không?"

"Hình như là phó cục trưởng Chu của cục quản lý dược phẩm và thực phẩm."

Trương Bình An nghe xong đột ngột đứng dậy, kinh hãi nhìn Yến tiểu Bắc lúc này trong lòng khϊếp sợ đến nỗi không nói nên lời. Trương Bình An cũng không còn tâm trạng ăn uống bèn cáo từ trước và nói rằng muốn đến bệnh xem sao. Nghe người phục vụ nói phó cục trưởng Chu được đưa đến bệnh viện Khang Nhân. Trương Bình An đi được hai bước thì quay lại nhìn Yến tiểu Bắc hỏi:

"Yến tiên sinh, cậu có thể đi cùng ta một chuyến được không?"

Yến tiểu Bắc gật đầu trả lời:

"Được, tôi cũng muốn đến đó xem sao?"

Tô hoàng Vũ ngay lập tức sắp xếp xe đưa bọn họ đến Khang Nhân, cả Thôi Tấn Huy và Lâm Nhã Hồng đều cùng đi với Yến tiểu Bắc, rất nhanh, ngay sau đó bọn họ đã có mặt ở Khang Nhân. Khang Nhân tuy là bệnh viện tư nhân nhưng ở Chiêu Bắc thì đây là bệnh viện tốt nhất, cơ sở vật chất thiết bị y tế tiên tiến nhất, và có nhiều tiến sĩ giáo sư nhất. Khi đến hành lang khoa cấp cứu thì thấy ai nấy đều lo lắng đến cực độ nhất là trên mặt của những người mặc áo khoác trắng. Yến tiểu Bắc thấy Cẩu Bộ Lễ cũng có mặt ở hành lang nhưng anh ta đang mặc quần áo bình thường. Anh ta tỏ vẻ lo lắng hét vào mặt một y tá mà quát:



"Liên hệ ngay lập tức với giáo sư Tăng, mời ông ấy nhanh chóng đến bệnh viện cấp cứu cho người bệnh."

"Cái này.. chủ nhiệm Cẩu, giáo sư Tăng đến tỉnh thành tham gia hội thảo khoa học hiện tại đang gấp rút trở về. Tuy nhiên dù có nhanh đến mấy thì ba giờ sau mới có thể về đến nơi."

"Ba giờ? Bệnh nhân bị xuất huyết não sao có thể chờ được những ba giờ?"

"Vậy cũng không còn cách nào khác, hay là để phó chủ nhiệm Hầu là người mổ chính."

Cẩu Bộ Lễ chưa kịp nói gì thì cửa phòng cấp cứu đã mở ra một bác sĩ trung niên vội vàng bước ra ngoài nói:

"Liên hệ với giáo giáo sư Tăng nhanh lên, bệnh nhân cần được phẫu thuật ngay lập tức."

Cẩu Bộ Lễ suy nghĩ một lát rồi nói:

Giáo sư Tăng đang ở tỉnh thành phải ba giờ nữa mới về kịp, phó chủ nhiệm Hầu, không biết ông có chủ trì được ca mổ này không? "

" Tôi! "

Bác sĩ tuổi trung niên sửng sốt sau đó sợ hãi lắc đầu:

" Tình huống của người bệnh có phần phức tạp tôi, tôi không dám mạo hiểm! "

Ông ấy không ai khác chính là Hầu Kiến Chương là phó chủ nhiệm khoa phẫu thuật của bệnh viện Khang Nhân. Ở bệnh viện Khang Nhân, và thậm chí là cả huyện thành Chiêu Bắc này thì giáo sư Tăng là người được công nhận là bác sĩ phẫu thuật não tốt nhất. Yến tiểu Bắc nghe ngóng được tình hình bệnh nhân cực kỳ nguy cấp lại bị xuất huyết não mà người mổ được thì không có ở đây. Đây là tình hình khẩn cấp nên anh ta tiến lên hai bước nói:

" Nếu không làm được phẫu thuật thì phải cầm máu lại ngay lập tức! "

Cẩu Bộ Lễ nhìn Yến tiểu Bắc thì hừ lạnh nói:

" Sao nơi nào cũng đều có mặt của cậu vậy? Đây là bệnh viện lại có rất nhiều bác sĩ ở đây chẳng lẽ lại không biết cầm máu hay sao? "

Hầu Kiến Chương trả lời:

" Chúng tôi đã sử dụng mọi biện pháp mọi cách nhưng tình trạng chảy máu của bệnh nhân vẫn chưa được khắc phục! "

Sau đó ông quay sang nhìn Yến tiểu Bắc nói:

" Chủ nhiệm Cẩu, đây không phải là người đã cứu sống Tô tiểu thư ngày ấy đấy sao, chủ nhiệm Cẩu sao không để cậu ấy thử một chút! "

Cẩu Bộ Lễ khịt mũi nói:



" Ông đang nói cái gì vậy? Cậu ta không phải là người của bệnh viện. Nếu xảy ra chuyện ai là người chịu trách nhiệm. Hơn nữa nếu muốn để cậu ta vào chữa trị thì cũng phải chờ có sự cho phép của người nhà bệnh nhân! "

Trương Bình An ở bên nghe cuộc nói chuyện bèn hỏi Yến tiểu Bắc:

" Yến tiên sinh nếu không cầm được máu kịp thời thì chuyện gì sẽ xảy ra? "

" Nhẹ thì bị liệt, nặng thì chết! "

Yến tiểu Bắc nghiêm túc nói. Trương Bình An sửng sốt, quay đầu nhìn về phía hành lang hỏi:

" Bệnh viện đã thông báo cho người nhà bệnh nhân chưa? "

Hầu Kiến Chương trả lời:

" Đã thông báo, bọn họ đang trên đường đến đây, nhưng.. "

Nhìn ông ta quả thật rất lo lắng, cứu người như cứu hỏa nếu chậm trễ thêm một giây phút thì người bệnh càng nguy kịch. Hơn nữa nếu bỏ qua thời điểm vàng thì cũng vô phương cứu chữa.

" Bệnh nhân là Chu Thần Kim phó cục trưởng của cục quản lý dược phẩm và thực phẩm, còn tôi là Trương Bình An, cục trưởng cục quản lý dược phẩm và thực phẩm. Hiện tại là tình hình cấp bách tôi sẽ ký cam kết cho Yến tiểu tiên sinh vào trong điều trị. "

Trương Bình An khẳng định mà không có lấy một chút do dự. Cẩu Bộ Lễ chế nhạo nói:

" Ông để một người không có giấy phép ý tế vào chữa bệnh. Nếu xảy ra chuyện gì ai sẽ gánh trách nhiệm? "

Nghe xong Trương Bình An do dự một chút đây không phải là chuyện nhỏ, một khi xảy ra vấn đề thì trách nhiệm sẽ rất lớn. Ánh mắt Yến tiểu Bắc trong veo kiên quyết nói:

" Để tôi vào trong, tôi cam kết sẽ không có chuyện gì. Nhưng nếu để lâu một chút nữa thì tôi cũng bó tay! "

Nhìn thấy ánh mắt Yến tiểu Bắc kiên định, Trương Bình An lựa chọn tin tưởng Yến tiểu Bắc, ánh mắt kiên quyết nói:

" Xảy ra chuyện dì tôi chịu trách nhiệm! "

Cẩu Bộ Lễ sửng sốt nói:

" Được rồi, vậy thì ký cam kết đi! "

Trương Bình An nói:

" Tôi ký, để Yến tiên sinh vào trong!"

Cẩu Bộ Lễ nhìn Trương Bình An ký trong lòng thầm chế nhạo. Hắn ta đương nhiên biết hậu quả bị xuất huyết não nhất là khi đã bị trì hoãn lâu như vậy rồi. Ngay cả khi lập tức phẫu thuật khả năng thành công cũng rất nhỏ. Dù cho Yến tiểu Bắc có thể xử lý tốt nhưng như thế nào đi chăng nữa thì ông ta cũng không thể trở lại thường và đi đứng được.