Chương 4: Chữa Khỏi Bệnh

Mì sợi rất nhanh chóng được nấu xong, Thôi Yên Nhiên nhanh đi dọn chén đũa. Yến Tiểu Bắc đến sân sau bước vào phòng của chú Thôi để đưa ông ra ngoài. Lúc trước chú Thôi đi theo Thôi Bảo Bình làm thợ xây, cách đây ba năm trong một công trình trên huyện không may xảy ra tai nạn ngã giàn giáo khiến ông bị liệt. Khi Yến Tiểu Bắc bước vào phòng chú Thôi nhìn Yến Tiểu Bắc ngạc nhiên hỏi:

"Hài tử, con thật sự vẫn tốt chứ?"

Yến Tiểu Bắc gật đầu cười nói:

"Chú, con thật sự rất tốt."

Yến Tiểu Bắc ngay lập tức ngồi xổm xuống bên người giường, Thôi Yên Nhiên đỡ chú Thôi đứng dậy để Yến Tiểu Bắc cõng ông ra ngoài phòng ăn. Lúc đặt chú Thôi xuống trong lòng anh dậy sóng khi nhìn kỹ đôi chân của chú bỗng nhiên hình ảnh về đôi chân của con người hiện lên trong dòng suy nghĩ của Yến tiểu Bắc. Anh thấy rất rõ ràng đôi chân của chú Thôi sở dĩ bị liệt là do khí huyết không thông. Anh đột nhiên nhớ ra tài sản mình được truyền thừa mà là âm dương thập bát kim chữa được bách bệnh, liệu có chữa khỏi được cho chân của chú Thôi hay không?

Vừa rồi anh vô thức chỉnh Thôi Vượng Tài cùng ba tin hỗn đản kia bằng âm dương thập bát kim mà anh kế thừa của Yến gia. Còn bây giờ tâm thức lại nhìn được rất rõ ràng tình trạng chân của chú Thôi, điều đó cho thấy sự truyền thừa mà anh nhận được sau khi bị sét đánh là có thật. Nghĩ đến đây trái tim Yến Tiểu Bắc rung động kịch liệt..

"Chú Thôi, lát nữa để cháu xem chân cho chú có lẽ cháu sẽ chữa khỏi."

Chú Thôi sửng sốt sau đó cũng cười khổ trong lòng mà nói:

"Hài tử ngoan, con không biết chữa bệnh hơn nữa bác sĩ cũng đã nói đôi chân của ta vô phương cứu chữa rồi, sao con có thể chữa khỏi được chứ?"

"Đúng vậy, dù cho có thể chữa khỏi thì nhất định tốn cũng không ít tiền, mà hiện giờ trong nhà.."

Miêu Cẩn Hoa khẽ thở dài, chú Thôi bị liệt gánh vác trụ cột gia đình đặt lên vai một người phụ nữ yếu đuối là Miêu Cẩn Hoa quả thật vô cùng khó khăn. Năm ngoái chỉ vì tin tưởng vào tên lang băm khốn kiếp mà Miêu Cẩn Hoa đi vay của Thôi Vượng Tài ba nghìn tệ nên mới xảy ra một màn lộn xộn như ngày hôm nay. Yến Tiểu Bắc bình tĩnh nói:

"Ý con muốn nói, con sẽ chữa khỏi được cho chú."

Cả ba người đều nhìn Yến Tiểu Bắc như thể cho rằng Yến Tiểu Bắc lại ngốc trở lại. Một lát sau Thôi Yên Nhiên khẽ mỉm cười nói:

"Anh Tiểu Bắc, từ khi nào mà anh có thể chữa khỏi bệnh vậy?"

Khi Yến Tiểu Bắc nói chữa trị đôi chân cho chú Thôi, anh đã chuẩn bị sẵn lý do trong đầu để trả lời:

"Anh được học từ sư phụ của anh."

"Sư phụ của con? Có phải là não nhân điên khùng kia không. Ông ấy sao có thể biết chữa bệnh chứ?"



Chú Thôi ngạc nhiên hỏi, Yến Tiểu Bắc gật đầu trả lời:

"Em gái có biết những cuốn sách anh bảo em đọc không, đó là sách y đấy."

Thôi Yên Nhiên chợt nhớ ra reo lên.

"Đúng rồi, lão nhân viên khùng thường dạy anh Tiểu Bắc đọc mấy cuốn sách kỳ quái, hóa ra đó là những cuốn sách y à?"

Miêu Cẩn Hoa vui vẻ:

"Thật sao con, con không phải là.."

Đang định nói tiếp thì Miêu Cẩn Hoa thì dừng lại, ngốc tử thì sao có thể đọc sách y và chữa bệnh được chứ. Thôi Yên Nhiên hiểu ý của mẹ mình muốn nói gì bèn đỡ lời:

"Anh Tiểu Bắc không phải là ngốc tử, lão nhân điên kia đã dạy anh ấy đọc sách và học được cách chữa bệnh."

Chú Thôi suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Dù sao thì bệnh viện cũng đã nói chân của tôi vô phương cứu chữa rồi, thêm vào đó trong nhà cũng không còn tiền để chữa trị, hơn nữa cũng không thể đứng lên được chi bằng cứ để cho Tiểu Bắc thử xem, biết đâu nó có thể làm được thì đấy há không phải là một chuyện tốt sao?"

Giọng điệu buồn bã tan nát cõi lòng, tràn đầy tràn đầy bất lực và có phần buông bỏ của chú Thôi mang lên. Mặc dù Miêu Cẩn Hoa cảm thấy không tin tưởng lắm nhưng dù sao lời của chồng mình nói cũng có lý vì vậy bà cũng gật đầu nói:

"Vậy thì hãy thử đi."

Yến Tiểu Bắc thấy mọi người trong nhà đều tán thành nên tự tin vỗ ngực nói:

"Con nhất định sẽ chữa khỏi chân cho chú Thôi."

Sau khi ăn mì xong Yến Tiểu Bắc bèn cõng chú Thôi trở về giường và đặt ông nằm xuống. Sau đó bảo Thôi Yên Nhiên tìm nến đem đến thắp lên, đặt ở cạnh giường. Yến Tiểu Bắc lấy túi đựng kim ra túi đựng kim bằng da cừu nhìn rất cũ kỹ có vẻ như cái túi này đã có từ rất lâu rồi. Nhìn thấy có mười tám cây kim, chín kim vàng vàng chín kim bạc trong túi kim Miêu Cẩn Hoa ngạc nhiên hỏi:

"Tiểu Bắc kim châm cứu của con từ đâu mà có?"

Yến Tiểu Bắc chưa kịp trả lời, Thôi Yên Nhiên vội vàng trả lời thay:



"Mẹ còn phải hỏi sao, đương nhiên là lão nhân điên khùng đã đưa cho anh Tiểu Bắc rồi."

Miêu Cẩn Hoa bật cười khúc khích:

"Xem não của ta này."

Yến Tiểu Bắc cởϊ qυầи của chú Thôi ra và chăm chú nhìn vào đôi chân, hình ảnh các mạch máu trên chân chú Thôi hiện ra trước mắt Yến Tiểu Bắc rất rõ ràng, thậm chí còn nhìn thấy rõ máu đang lưu thông trong mạch. Yến Tiểu Bắc lấy ra một kim vàng và đưa cây kim lên trên ánh nến để đốt. Yến Tiểu Bắc tay phải xoắn kim vàng lại cắm chính xác vào huyệt vị Hoàn Khiêu của chú Thôi, sau khi kim cắm sâu ba tấc thì Yến Tiểu Bắc nhẹ nhàng buông tay cầm kim ra.

Ngay sau đó Yến Tiểu Bắc lấy thêm bốn cây kim vàng hơn tên lửa rồi lần lượt cắm vào các huyệt: Âm Môn, Dương Lăng Tuyền, Uỷ Trung, Côn Lôn. Khi châm cứu Yến Tiểu Bắc vô cùng nghiêm túc thậm chí trong lòng còn thập phần lo lắng. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh dùng tài nguyên được truyền thừa để châm cứu, anh cũng không biết có kết quả sẽ như thế nào nhưng nếu đúng như trong giấc mơ mà lão nhân điên đã nói với anh thì chín kim vàng này có thể chữa khỏi tất cả bệnh tật.

Sau khi cây kim đâm xuống các huyệt xong thì Yến Tiểu Bắc lại mở âm dương nhãn ra nhìn thấy mạch máu trên chân của chú Thôi phần nào giảm đi được tắc nghẽn. Yến Tiểu Bắc dùng tay trái lướt qua đuôi năm cây kim, cả năm cây kim khẽ rung lên ngay lúc này có một luôn khí tức vô hình theo kim vàng tiến vào cơ thể chú Thôi, đột nhiên chú Thôi hét lên. Miêu Cẩn Hoa và Thôi Yên Nhiên vốn dĩ đang rất căng thẳng, bỗng giật thót mình khi nghe được tiếng hét của chú Thôi. Hai người căng thẳng nhìn chú Thôi bằng vẻ mặt kinh hoàng. Miêu Cẩn Hoa lo lắng hỏi:

"Lão thôi, có chuyện gì vậy?"

Yến Tiểu Bắc cũng giật mình và hoảng sợ không kém phần, không biết có chuyện gì xảy ra anh bất an nhìn chú Thôi. Nhìn vẻ mặt của chú Thôi có đủ sắc thái kinh hãi có, khó tin cũng có, và có cả sự ngờ vực thì Yến Tiểu Bắc lên tiếng hỏi:

"Chú cảm thấy thế nào?"

"Thấy đau, và có cảm giác như có một luồng khí ở trong người, à.. đúng rồi bây giờ chỉ thấy hơi đau thôi.."

Chú Thôi quá đỗi ngạc nhiên, nói một câu cũng không được lưu loát kể từ khi bị liệt ông chưa từng có một chút cảm giác gì ở đôi chân chứ đừng nói là đến là đau. Yến Tiểu Bắc thở phào nhẹ nhõm nói:

"Có cảm giác là tốt rồi, như vậy là vẫn còn hy vọng."

Yến Tiểu Bắc cũng không nói đến tình huống xấu nhất, quả thật hắn cũng không mấy tin tưởng vào âm dương thập bát kim.

"Đúng.. đúng.. đó là những gì mà bác sĩ đã nói, họ nói rằng ngay cả cảm giác ở chân cũng không còn thì sao còn cơ hội phục hồi nữa."

Chú Thôi từ tận đáy lòng vô cùng cao hứng, Miêu Cẩn Hoa vừa chép miệng cười vừa khóc nói:

Đây là chuyện tốt, chỉ cần ông có thể đứng lên được thì cái nhà này sẽ được cứu.

Thôi Yên Nhiên đứng một bên cũng rất vui vẻ, không kìm được lòng mà nước mắt cứ tuôn rơi, đây là giọt nước mắt của vui mừng và hạnh phúc.