Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bác Sĩ Thiên Tài Có Đôi Mắt Âm Dương

Chương 38: Vệ Sĩ

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đối với hai tên nhãi ranh này thì không cần Cẩu thiếu phải ra tay!"

Khi Cẩu Bộ Lễ chuẩn bị ra tay thì có một giọng nói đầy vẻ khinh thường vang lên. Yến tiểu Bắc ngẩn người, sao giọng nói này lại quen tai đến như vậy chứ? Anh quay đầu lại nhìn xung quanh thì thấy một tên đầu trọc đang chống nạng dẫn theo cả chục người săm trổ đầy mình hùng hổ bước tới chỗ mấy người đang đứng. Khi tên đầu trọc đứng trước mặt Yến tiểu Bắc thì nhóm thanh niên đã tản ra vây quanh ba người Yến tiểu Bắc.

Những người đang ăn uống ở đây thấy có chuyện xảy ra thì vội vàng đứng dậy bỏ chạy hết, có những người không nhịn được tò mò chỉ chạy ra khỏi quán bèn đứng ngay bên ngoài quán xem náo nhiệt. Thấy tình hình này chủ quán thầm than trong lòng vội vàng chạy tới cúi đầu xuống cung kính nói:

"Anh Long, anh Long, có chuyện gì xảy ra vậy? Xin hãy nể mặt tôi mà bỏ qua có được không?"

"Bỏ qua cái con mẹ nó!"

Tên này tức giận hét lên sau đó là một tiếng bốp giòn tan vang lên thì ra là tên đầu trọc vung tay lên tát vào mặt chủ quán nướng. Lĩnh chọn cái tát như trời giáng mà không dám nói gì, ông chủ đứng chôn chân một chỗ lâu lắm bây giờ rời đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.

Nhìn thấy tên đầu trọc cùng đám đông vây quanh nhắm vào Yến tiểu Bắc và Thôi Tấn Huy thì sắc mặt Cẩu Bộ Lễ mới giãn ra, hai bàn tay nắm chặt của ảnh từ từ nới lỏng ra và quay sang nhìn Lâm Nhã Hồng. Bây giờ sắc mặt Lâm Nhã Hồng tái đi cô hốt hoảng nói:

"Các người.. các người định làm gì?"

Tên đầu trọc khẽ cười nhấm nháp nỗi sợ hãi của một cô gái xinh đẹp rồi mở miệng nói:

"Tiểu mỹ nữ, chuyện này không liên quan gì đến cô! Cô đi cùng với Cẩu thiếu gia tránh qua một bên, tôi không đánh đàn bà con gái!"

Cẩu Bộ Lễ nhoẻn miệng cười tiến lại gần Lâm Nhã Hồng rồi đưa tay kéo cô đi. "Nhã Hồng, mau lại đây đứng bên cạnh anh, bọn họ sẽ không thương tổn đến em."

Lâm Nhã Hồng lùi lại phía sau một bước đến đứng cạnh Yến tiểu Bắc mà Thôi Tấn Huy mở miệng nói:

"Không đi, tôi không cần anh bảo vệ!"

Sắc mặt Cẩu Bộ Lễ trầm xuống, giọng nói cũng trở nên khó chịu mang tính đe dọa:



"Sự nhẫn nại của anh cũng chỉ có hạn!"

Mặc dù trong lòng rất sợ hãi nhưng Lâm Nhã Hồng vẫn không muốn đi đến chỗ Cẩu Bộ Lễ, hai bàn tay nắm chắc cánh tay của Yến tiểu Bắc. Yến tiểu Bắc quay lại khẽ cười rồi nhẹ giọng nói:

"Không sao, chị đừng sợ!"

Sắc mặt xám xịt của Cẩu Bộ Lễ rất muốn nhảy bổ đến tách hai người đó ra, nhưng vì anh ta đang đeo đuổi Lâm Nhã Hồng nên không thể đối xử với cô ấy một cách thô bạo được. Bởi vì càng làm như vậy cô ấy sẽ càng chán ghét anh ta hơn:

"Tiểu tử, lần trước trốn thoát là mày may mắn, xem lần này bọn mày còn may mắn như vậy nữa không?"

Người đầu trọc đưa tay lên xoa xoa cái đầu trọc của mình rồi đe dọa.

"Lên đi, mau đập gãy chân tên tiểu tử đó cho lão tử!"

Lần này tên đầu trọc mang theo cả chục người còn nhiều gấp đôi so với lần trước, tất cả bọn chúng đều nhìn Thôi Tấn Huy bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Trên khuôn mặt tròn trịa của Thôi Tấn Huy khẽ run rẩy sau khi cậu liếc nhìn tên đầu trọc hai lần. Nhưng phía sau cậu còn Lâm Nhã Hồng và Yến tiểu Bắc nên cậu sợ hãi lúc này thì ai sẽ là người bảo vệ bọn họ.

Cậu ta từ từ cầm lấy chai rượu trên bàn, Còn chưa kịp ra tay thì tên tóc vàng đã lao đến đá một cú vào bụng cậu ta kiếm cậu ta loạng choạng lùi lại phía sau hai bước suýt chút nữa thì đập vào bàn.

"Tên ranh con này, hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày thật tốt khiến cho mày phải bỏ đi trên phố."

Tên đầu trọc mở miệng chửi rủa nhưng hắn ta không tiến lên, chống nạng lùi về phía sau mấy bước. Tên đầu trọc sau khi dứt lời thì có vài tên đàn em xông lên miệng không ngừng la hét ầm ĩ. Thấy vậy Yến Tiểu Bắc khẽ thì thầm vào tai Lâm Nhã Hồng:

"Chị đứng yên ở đây không được chạy lung tung!"

Trong nháy mắt anh vươn tay lấy kim vàng ra, đúng lúc có một tiếng hét thất thanh vang lên. Tất cả đều hướng mắt về nơi phát ra tiếng hét khi thấy tên tóc vàng bị Thôi Tấn Huy ôm một chân và chân còn lại liên tục đá vào bụng của Thôi Tấn Huy, Thôi Tấn Huy bị đau lên luôn miệng la hét: A! A! A!



Ngay lập tức có hai người phía sau đi từ phía sau tên đầu trọc tiến lên trước mặt Thôi Tấn Huy. Hai người này mặc vest đen đeo kính đen trông rất cao lớn sắc mặt lạnh lùng đã đánh cho đám côn đồ mặt mũi sưng vù như đầu heo, nằm rạp xuống đất. Xong xuôi hai người này đi đến trước mặt Yến tiểu Bắc cung kính cúi đầu một trong hai người lên tiếng:

"Chúng tôi nhận lệnh của Tô tổng đến bảo vệ Yến tiên sinh!"

Ban đầu hai người này xuất hiện cũng dọa sợ Yến tiểu Bắc nhưng khi nghe bọn họ nói xong thì anh biết rằng đây là Ý của Tô Hoàng Vũ. Người mặc đồ đen hạ kính xuống quay sang nhìn tên đầu trọc bằng ánh mắt tràn ngập sát ý:

"Mày.. chúng mày là ai, dám xen vào chuyện của lão tử, mày có tin lão tử sẽ đánh cho chúng mày to đầu không?"

Tên đầu trọc phía sau vừa lên tiếng. Tên đầu trọc lùi một bước thì người áo đen tiến lên một bước về phía hắn. Quá hoảng sợ hắn ta quay đầu bỏ chạy cái bộ dạng chạy phải chống nạng trông rất hài hước. Trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.

Những người trong quán nướng chọn tròn mắt vì ngạc nhiên không biết tên đầu trọc là què thật hay què giả đây mà hắn còn chạy nhanh hơn cả Kha Trấn. Thấy đại ca đột ngột tháo chạy đám côn đồ cũng lục tục kéo nhau chạy đi còn không quên dìu cả đồng bọn bị đánh nằm bẹp dưới đất. Trong quán nướng ngay lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người trong quán nhìn mấy người mặc vest đen trong mắt còn lộ ra vẻ sợ hãi. Ban nãy không ai nhìn thấy những người đó ra tay như thế nào.

"Bất kể mày là Cẩu thiếu gia hay Thỉ thiếu gia, tao cảnh cáo mày nếu còn tiếp tục tìm bọn họ gây chuyện tao nhất định sẽ cho mày phải hối hận vì đã chui ra khỏi bụng mẹ."

Vì tên đầu trọc tháo chạy quá nhanh đến nỗi người mặc áo đen cũng phải kinh ngạc, anh ta đeo kính đen lên và sau đó quay sang nhìn Cẩu Bộ Lễ đang đứng ngay cạnh đó cùng với vẻ mặt kinh hoàng. Người áo đen trầm giọng răn đe Cẩu Bộ Lễ. Giọng nói tuy không lớn nhưng cũng đủ để cho toàn bộ những người ở trong quán nướng này nghe rất rõ ràng. Cẩu Bộ Lễ nhăn mặt, đây là lần đầu tiên kể từ lúc hắn sinh ra đến giờ hắn chưa từng phải chịu sự sỉ nhục lớn như vậy. Bất ngờ hắn vung tay nhắm thẳng mặt người đàn ông áo đen.

Cú đánh này vừa nhanh vừa bất ngờ sản xuất như có tiếng gió đến trước mặt người áo đen. Có thể thấy được cái tên Cẩu Bộ Lễ này không phải là dạng thùng cơm có lẽ là do hắn ta rất chăm chỉ luyện tập. Người mặc áo đen không mảy may quan tâm đến hành động đó của Cẩu Bộ Lễ, trên khóe miệng gợn lên một nụ cười giễu cợt, ngay lập tức người áo đen giơ bàn tay tới chặn lại tiếng gió đang lao đến.

Bất ngờ rầm một tiếng người áo đen vẫn đứng bất động nhưng Cẩu Bộ Lễ lại lùi lại phía sau hai bước. Cánh tay giơ lên khi nãy bỗng buông thõng xuống. Với cú phản tích này Cẩu Bộ Lễ phải chịu đựng rất nhiều, năm ngón tay dường như đã bị gãy vụ và toàn bộ cánh tay mất đi sức lực, rất có thể cánh tay này đã bị phế đi rồi.

"Cút!"

Người mặc áo đen nhìn liếc nhìn Cẩu Bộ Lễ bằng ánh mắt lạnh lùng. Ánh mắt đầy oán giận của Cẩu Bộ Lễ nhìn Yến tiểu Bắc sau đó xoay người bỏ đi. Chủ quán nướng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng sai khiến mấy người phục vụ đi sắp xếp lại bàn ghế ngổn ngang trên mặt đất, đồng thời sắp xếp lại và ổn định lại chỗ ngồi cho khách nhân. Yến tiểu Bắc nhìn ba người áo đen nói:

"Cảm ơn! Các người quay về nói với Tô tổng không cần phải bảo vệ tôi như vậy!"

Người áo đen cung kính cúi đầu không nói thêm lời gì nữa rồi rời khỏi quán nướng, không rõ là bọn họ đi đâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »