Chương 35: Tìm Kiếm Công Việc

Vừa bước ra khỏi bệnh viện trong lòng Yến tiểu Bắc không khỏi phiền muộn. Thật tâm anh rất muốn tìm được một công việc trong bệnh viện như vậy mới là tốt nhất. Nhưng mà tinh thần lạc quan của anh đã thuyết phục được bản thân anh không nên chán nản. Anh đứng bên đường hít thở một hơi thật sâu rồi tự nhủ:

Nhất định phải lưu lại nơi đây để tạo dựng chỗ đứng cho riêng mình!

Nhìn sắc mặt Phó viện trưởng La không được tốt và cái cách mà Cẩu Bộ Lễ đối xử với mình không được tốt không biết anh sẽ phải làm như thế nào, nếu như được nhận vào bệnh viện Khang Nhân đương nhiên anh cũng phải nghĩ ngợi về điều này. Yến tiểu Bắc cứ vô định bước đi về phía trước đang nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Thôi Tấn Huy hay không, xem phía cậu ta như thế nào thì bỗng nhiên vang lên một giọng nói thô lỗ:

"Nói không cần là không cần, cô mau đi đi!"

"Ở đây không phải đang tuyển dược sĩ sao? Tôi học ngành dược và cũng làm việc được ở bệnh viện mấy tháng rồi. Ngài có thể cho tôi làm thử một thời gian được không? Nếu không vừa ý lúc đó hãy đuổi tôi đi có được không?"

Một giọng nói dịu dàng xen lẫn van nài có chút bất lực của một cô gái vang lên. Yến tiểu Bắc nghe được giọng nói rất quen tai nên giật mình quay lại phía phát ra tiếng nói vừa nãy. Ở phía bên kia đường có một hiệu thuốc lớn, có hai người đang đứng ở cửa ra vào của hiệu thuốc. Một người phụ nữ ngoài 40 tuổi đang khinh khỉnh xua đuổi một cô gái trẻ. Mặc dù chỉ thấy bóng lưng của cô gái trẻ nhưng Yến tiểu Bắc nhận ra cô gái này chính là Lâm Nhã Hồng là người mà anh mới gặp ngày hôm qua.

Chị Nhã Hồng!

Yến tiểu Bắc vừa bước đến vừa gọi lớn. Lâm Nhã Hồng ngơ ngác nhìn xung quanh khi nhìn thấy Yến tiểu Bắc thì cô bất ngờ hỏi:

"Tiểu Bắc, sao cậu lại ở đây?"

Yến tiểu Bắc nhìn thấy trên tay cô là một tờ danh sách công việc, ánh mắt còn có chút phiền muộn hỏi:

"Chị, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có gì! Chị đang đi tìm việc!"

Lâm Nhã Hồng cố tỏ vẻ không có chuyện gì nhưng càng che giấu Yến tiểu Bắc nhìn càng rõ sự bất an lo lắng của chị ấy.

"Chị tốt nghiệp đại học vậy mà cũng không tìm được một công việc sao?"

Yến tiểu Bắc cảm thấy ngạc nhiên, anh cho rằng những người tốt nghiệp đại học đã là những người phi thường giỏi giang.

"Tốt nghiệp đại học thì có gì ghê gớm chứ? Bây giờ sinh viên tốt nghiệp đại học ra trường vẫn thất nghiệp như thường. Không có gì là lạ cả!"

Người phụ nữ trung niên xa xả nói bằng giọng khinh khỉnh. Trong lòng Yến tiểu Bắc thấy ghê tởm khi nhìn thấy biểu hiện chua ngoa của bà ta. Rồi lại nhìn dáng vẻ thất vọng cùng cực của Lâm Nhã Hồng, mặc dù anh thấy chị ấy không khóc nhưng cũng nhìn rõ được nước mắt đang thi nhau rơi xuống.

"Chị, bọn họ không cần chị, là bọn họ phải chịu tổn thất lớn!"

Yến tiểu Bắc nhìn Lâm Nhã Hồng bằng đôi mắt trong veo rồi lên tiếng nói. Anh không biết phải làm như thế nào để có thể an ủi được cô gái đang đứng trước mặt, sau khi suy nghĩ xong anh liền nghĩ ra một câu như vậy để an ủi. Nhìn bộ dạng trẻ con của Yến Tiểu Bắc thì không khỏi phì cười, lúc này chị ta ngẩn đầu lên thoải mái nói:

"Cậu nói đúng, bọn họ cần, là bọn họ bị tổn thất lớn!"



Nói xong Lâm Nhã Hồng bước đến cạnh Yến tiểu Bắc. Người phụ nữ trung niên bĩu môi:

"Nếu không có Cẩu thiếu lên tiếng, thì cô đừng mong tìm được một công việc ở huyện thành Chiêu Bắc này!"

Yến tiểu Bắc ngây người khi lại nghe thấy người khác nhắc đến Cẩu thiếu. Hôm trước bà chủ trọ đã từng nói chỉ cần Lâm Nhã Hồng đi theo Cẩu thiếu thì được ăn mặc đẹp ở nhà to đi xe sang. Còn hôm nay lý do không tìm được việc không phải vì chị ấy yếu kém của chị là do cái tên khốn Cẩu thiếu kia gây ra.

Mặc dù Lâm Nhã Hồng nói không sao, nhưng nét mặt buồn bã trên mặt buồn bã của chị ấy không hề giảm.

"Tiểu Bắc, hôm nay cậu tìm được việc không?"

Hai người vừa đi Lâm Nhã Hồng vừa lên tiếng hỏi.

"Không có! Nhưng rồi cũng sẽ tìm được!"

Yến tiểu Bắc vẫn vui vẻ, anh không hề lo lắng thất vọng khi không tìm được việc.

"Ừ! Sớm muộn gì cũng sẽ tìm được!"

Lâm Nhã Hồng được ảnh hưởng sự lạc quan của Yến tiểu Bắc mà trên mặt cô ngay lập tức nở một nụ cười thật tươi. Yến tiểu Bắc lấy điện thoại ra gọi cho Thôi Tấn Huy.

"Em gọi cho Thôi Tấn Huy để cậu ấy đến đây cùng đi ăn cơm!"

Yến tiểu Bắc bấm số và gọi, anh hẹn Thôi Tấn Huy ở ngay lối ra vào cửa hiệu thuốc Tề Nhân. Cả hai người cùng ngồi xuống vừa đợi Thôi Tấn Huy vừa trò chuyện. Lâm nhã Hồng kể rằng chị ấy đến từ nông thôn, bố mẹ vất vả nuôi chị ăn học cho đến giờ trong nhà đã nợ đến cả hơn một vạn tệ. Đây cũng là lý do chị ấy sốt ruột tìm việc, sớm kiếm tiền giúp bố mẹ trả khoản nợ kia.

Lúc trước chị ấy tìm được việc ở nhà thuốc bệnh viện tư nhân, nhưng không hiểu sao mới chỉ làm được mấy tháng trời liền bị sa thải không rõ nguyên do. Sau đó cô tiếp tục đi xin việc, ngay cả bệnh viện tư nhân rồi cả nhà thuốc nữa không có chỗ nào muốn nhận cô. Thậm chí có người cho cô thử việc ba ngày nhưng ngay cả cơ hội thử việc cũng không có. Bây giờ cô chỉ còn một chút ít tiền nếu không tìm được việc làm ở đây chỉ có thể quay trở về nhà mà thôi. Nghĩ đến điều này nước mắt tự nhiên chảy ra mà không kìm lại được.

"Tiểu Bắc, có phải bọn họ là người huyện thành thì khinh thường chúng ta là người nông thôn cho nên mới đối xử với chúng ta như vậy, tại sao muốn tìm một công việc lại khó khăn đến vậy chứ?"

Câu nói này khiến Yến tiểu Bắc thấy cay cay sống mũi, nhìn thấy chị ấy như vậy trong lòng Yến Tiểu Bắc nảy ra ý định muốn bảo vệ chị ấy.

"Chị! Em cũng từ quê lên, mấy tháng trước người trong thôn còn gọi em là ngốc tử, giờ em đã lên đến huyện thành rồi em tin rằng nhất định sẽ có chỗ để cho chúng ta đặt chân."

Nhìn vẻ mặt kiên định của Yến tiểu Bắc, quả thật không phù hợp với tuổi của cậu ấy một chút nào cả. Vẻ mặt bên ngoài không giấu được sự trưởng thành bên trong. Lâm Nhã Hồng gật đầu nhìn sự tự tin của tiểu Bắc mà không khỏi ngây ngốc. Khi mới đến huyện thành cô muốn nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống ở đây. Còn bây giờ mệt mỏi cô lại cảm thấy cần phải có một người để dựa vào.

Nhưng khi nghĩ đến một người có thể dựa vào thì cô không khỏi bật cười vì cô chỉ mới gặp câu ta chưa đầy ba ngày, hơn nữa cậu ta còn nhỏ hơn mình những ba tuổi. Yến tiểu Bắc ngây người khi bắt gặp ánh mắt của chị ấy, anh nhanh chóng rời ánh mắt ra một chỗ khác rồi hỏi:

"Chị, Cẩu thiếu là ai thế?"

Lâm Nhã Hồng nghe cái tên cẩu thiếu, chị ấy đang cười liền ngừng lại, trên mặt lộ rõ sự chán ghét.



"Đừng nhắc đến cái tên này nữa, tôi lại thấy ghê tởm!"

Giọng điệu của Lâm Nhã Hồng cũng trở nên buồn bã, có lẽ chị ấy rất chán ghét cái tên Cẩu thiếu gia này, ngay đến cả việc nghe tên của người này mà chị ấy cũng không muốn nghe. Yến tiểu Bắc không nói gì nữa vừa hay Thôi Tấn Huy đến nơi.

"Chị Nhã Hồng cũng ở đây à?"

Thấy Lâm Nhã Hồng, Thôi Tấn Huy chào hỏi, sau đó ngồi xuống cạnh Yến tiểu Bắc thở phì phò. Lâm Nhã Hồng gật đầu hỏi:

"Cậu cũng đang đi tìm việc!"

Thôi Tấn Huy ngượng ngùng nói:

"Không nói thì không sao, nói đến lại thấy bực bội!"

Lâm Nhã Hồng sửng sốt đứng vùng dậy hỏi:

"Cậu không còn nói lắp nữa?"

Thôi Tấn Huy ngây ngốc một lát người một lát rồi vừa cười vừa trả lời:

"Phải a! Là Yến tiểu Bắc đã chữa khỏi cho em đấy!"

Lâm Nhã Hồng nhìn Yến tiểu Bắc bằng ánh mắt hoài nghi hỏi:

"Yến tiểu Bắc biết chữa bệnh lại còn chữa khỏi cần nói lắp cho cậu sao?"

Thôi Tấn Huy trả lời:

"Sao chị không tin à? Nhưng đó lại là sự thật!"

Trông Thôi Tấn Huy có vẻ hưng phấn, cậu ta đứng bật dậy vừa nói hai bàn tay vừa vung lên những động tác khác nhau. Có lẽ đây là do thói quen lúc cậu ấy bị nói lắp lúc đó phải dùng cả hành động để kết hợp nên bây giờ khi tình đã hết còn thói quen thì chưa sửa được.

Yến tiểu Bắc khẽ cười:

"Cậu đừng nói lung tung, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm trước, tôi mời."

Thôi Tấn Huy xoa bụng nói:

"Đúng rồi, ăn cơm đã, tôi đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi đây!"