Chương 32: Chúng Ta Là Anh Em

Ba cây kim vàng lần lượt châm một cách chuẩn xác vào ba huyệt: Liêm Tuyền, Kim Tinh, Ngọc Dịch. Xong xuôi anh khẽ vuốt đuôi kim một luồng khí tức nhẹ nhàng theo tui kim vàng "tính huy. Yến tiểu Bắc dùng thần thức châm sâu vào huyệt Liêm Tuyền luồng khí đi theo kim vàng đi đến đâu gặp được một chất bám dính có kích thước bằng hạt đậu xanh thì ngay lập tức khiến nó phải tan chảy giống băng và tuyết tan khi gặp nóng.

Còn Thôi Tấn Huy có chút căng thẳng không dám nhúc nhích, cậu ta ngây người nhìn Yến Tiểu Bắc trong mắt hiện lên một tia đáng thương. Yến Tiểu Bắc thu lại con mắt âm dương nhìn Thôi Tấn Huy căng thẳng thì khẽ cười nói:

" Đừng sợ, cố nhịn một chút. "

Sau khoảng hai mươi phút lấy kim ra đem rửa sạch sẽ rồi hơ trên ngọn lửa rồi mới trở lại phòng khách:

" Sao rồi, không còn thấy khó chịu nữa phải không? "

" Không có, chỉ cảm giác thấy hơi nóng! "

Thôi Tấn Huy thốt lên một hơi ngay lập tức cậu ta trở lên choáng váng, rồi nghi ngờ sờ cổ họng và vui mừng thét lên lời bị ngắt quãng:

" Tôi.. tôi.. tôi thật sự không có nói lắp nữa! "

Yến Tiểu Bắc cười nhẹ, cất kim vàng đi mở miệng nói trên mặt còn lộ ra vẻ buồn bã:

" Xem ra là không được rồi! "

" Không sao, tớ không trách cậu, dù sao tớ đã bị như vậy cũng quen rồi! "

Nhìn thấy bộ dạng bất lực của Yến Tiểu Bắc thì Thôi Tấn Huy muốn an ủi lên đã thốt ra một câu khác. Cậu ta nói liền một mạch xong, cậu ta bắt đầu trợn mắt kinh ngạc và thốt lên:

" Tớ khỏi rồi, tớ không bị nói lắp nữa! "

Sau đó cậu ấy không khác gì một đứa trẻ liền nhảy cẫng lên sung sướиɠ rồi nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra như mưa, phải mất chừng mười phút cậu ấy mới bình tĩnh trở lại tiến đến cạnh Yến Tiểu Bắc nắm lấy cánh tay của anh lên rồi nói:

" Người anh em Tiểu Bắc, Thôi Tấn Huy tôi sẽ trở thành anh em tốt với cậu cả đời này! Sau này dù có bất cứ chuyện gì xảy ra tớ sẽ không bỏ lại cậu và coi cậu như anh em ruột thịt! "

Trên mặt Thôi Tấn Huy nở một nụ cười vui sướиɠ, nước mắt cũng không tự chủ được mà lại tiếp tục rơi xuống có thể thấy được tận sâu trong lòng cậu ấy thật sự cao hứng.

" Tôi và cậu là anh em tốt! "

Yến Tiểu Bắc cũng nói ra những lời tận đáy lòng. Trong trí nhớ của anh ngoài gia đình của dì Miêu Cẩn Hoa thì Thôi Tấn Huy là người duy nhất trong thôn không coi anh là một tên ngốc tử.

" Ngày mai tôi sẽ đi tìm việc, tôi có thể kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền! "



Khi cậu ấy không còn nói lắp nữa thì nhìn cậu ấy hoạt bát tự tin hơn trước rất nhiều. Yến Tiểu Bắc nhìn cậu ta bất giác trên mặt cũng nở rộ một nụ cười hạnh phúc, anh mừng cho Thôi Tấn Huy và cũng mừng cho chính bản thân mình. Ngay cả nằm mơ anh cũng không ngờ được có một ngày Yến Tiểu Bắc anh cũng có lấy một người anh em.

" Tiểu Bắc, y thuật của cậu tốt như vậy hay là đến bệnh viện tìm việc đi. Bằng khả năng của cậu là sẽ có rất nhiều người bệnh đổ xô đến chỗ tự khám. "

Thôi Tấn Huy nghĩ rằng Yến Tiểu Bắc nhanh chóng chữa khỏi tật nói lắp cho cậu, lại còn được nhiều người trong thôn ca ngợi nữa cho nên hẳn không phải là khoe khoang. Với y thuật như vậy cậu tin rằng bệnh viện nào cũng muốn cướp người.

" Tôi có thể đến bệnh viện được sao? "

" Có thể? Có gì mà không thể được? Cậu nghĩ xem tật nói lắp của tôi đã đến rất nhiều bệnh viện chữa trị mà còn không được. Trong khi cậu chỉ cần châm cứu cho tôi một lát là khỏi so với những người chuyên gia bác sĩ kia sẽ tốt hơn rất nhiều. "

Thôi Tấn Huy hiển nhiên coi điều đó là đúng. Yến Tiểu Bắc gật đầu mặc dù trong tay anh có một triệu muốn mua nhà huyện thành này thì không đủ. Nếu anh có một công việc ổn định và có thể kiếm tiền bằng khả năng chữa bệnh của mình là điều tốt nhất.

Sau khi mọi việc ổn thỏa, Yến Tiểu Bắc mới nhớ ra cần phải gọi điện về cho chú Thôi và dì Miêu thông báo tình hình của mình ở huyện thành rất tốt, ở đây anh còn gặp được Thôi Tấn Huy, có hai người chăm sóc lẫn nhau. Chú Thôi và dì Miêu nắm rõ được tình hình của Yến Tiểu Bắc thì thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù hai người họ rất lo cho Yến Tiểu Bắc nhưng nghe được anh ở cùng với Thôi Tấn Huy thì bọn họ không còn quá lo lắng nữa dù sao thì Thôi Tấn Huy cũng là một người thông minh tháo vát. Rạng sáng anh liền lôi Thôi Tấn Huy đến một cửa hàng điện thoại di động và mua cho cậu ấy một chiếc điện thoại, sau khi đến huyện thành Yến Tiểu Bắc đã nhận ra tầm quan tầm quan trọng của điện thoại di động. Thôi Tấn Huy nóng lòng tìm việc nên sau khi mua xong điện thoại hai người chia tay nhau làm công việc của riêng mình. Yến Tiểu Bắc nghĩ ngay đến bệnh viện Khang Nhân, vì hôm trước anh đã cứu người ở đó nếu đến đó tìm việc sẽ là hợp lý. Có lẽ lớp bọn họ muốn sở hữu nhân tài như mình.

Khi đến huyện thành này anh thấy rất bỡ ngỡ và cho rằng những điều mà Thôi Tấn Huy nói đều đúng. Anh bắt taxi đến bệnh viện Khang Nhân, Anh nhìn lên tấm biển ghi là khoa ngoại thì hít một hơi thật sâu rồi bước vào bên trong. Tìm việc làm là một khái niệm rất mới mẻ đối với Yến Tiểu Bắc. Đứng ở chính giữa khu đón tiếp thì người qua lại tấp nập, một lát sau có một cô gái mặc áo khoác dài màu trắng thấy anh ngơ ngác nhìn quanh thì bước đến hướng dẫn:

" Khám bệnh thì qua đó đăng ký! "

Thấy có người hỏi anh liền cười và nói:

" Không phải, tôi đến tìm việc! "

" Đến tìm việc? "

Bác sĩ sửng sốt một hồi, chưa kịp trả lời thì có một người đàn ông đầu hói đi từ thang máy ra gọi lớn:

" Chủ nhiệm La, có người đến ứng tuyển y tá! "

Bấy giờ chủ nhiệm La mới đi tới, nhìn Yến Tiểu Bắc hỏi:

" Tôi muốn làm y tá! "

Yến Tiểu Bắc trả lời:

" Không phải, tôi đến đây xin làm vị trí bác sĩ! "



Chủ nhiệm La trợn tròn mắt rồi nghi hoặc hỏi:

" Cậu? Đăng ký bác sĩ?

Yến Tiểu Bắc nghiêm túc gật đầu nói:

"Đúng vậy, tôi muốn làm bác sĩ!"

Chủ nhiệm La nhìn anh tỏ vẻ khó chịu:

"Chuyện cười gì vậy? Cậu tốt nghiệp đại học y khoa nào? Có giấy có chứng chỉ hành y không?"

Yến Tiểu Bắc ngây ngốc nhưng vẫn thành thật trả lời:

"Không có!"

"Không có thì đến đây làm cái gì?"

Chủ nhiệm La nói xong liền sải bước rời đi. Yến Tiểu Bắc đứng chôn chân một chỗ và nhanh chóng nhớ ra khi còn ở trấn Hà Hoa thì Hạ Đức Tư cũng đã từng nói với anh về chứng chỉ hành y. Xem ra muốn trở thành bác sĩ thì nhất định phải có chứng chỉ hành y. Vừa định quay người rời đi ngoài cửa đột nhiên có động tĩnh lớn, giọng nói lo lắng của một thanh niên chuyển đến:

"Bác sĩ, van mọi người hãy cứu lấy vợ của tôi, làm ơn hãy cứu giúp cho mẹ con bọn họ được bình an."

Ngay lập tức có mấy y tá chạy lại đẩy một chiếc xe giường đến phòng cấp cứu. Đứng ngay cạnh giường đấy của một thanh niên vẻ mặt lo lắng đang chạy theo nhưng bị một y tá khác chặn lại:

"Anh mau đi nộp viện phí đi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa!

" Bác sĩ, tôi.. tôi bây giờ thật sự không có tiền, các người có thể cứu người trước được không? Chắc chắn tôi sẽ tìm ra cách để kiếm tiền nộp! "

Người thanh niên gần như phát khóc nói bằng giọng run run. Yến Tiểu Bắc nhìn anh ta không rời mắt, mấy ngày nay nhìn thấy người trong huyện thành ăn mặc chỉnh tề anh ta còn tưởng rằng ở đây ai ai cũng giàu có như vậy. Nhưng khi thấy người thanh niên này anh mới thấy suy nghĩ của mình hoàn toàn sai. Người thanh niên mặc một bộ quần áo lao động đã bạc màu còn dính đầy vôi vữa, tóc và mặt mũi xám xịt, anh ta đi một đôi giày cao su cũng đã mòn khiến cho ngón chân cái lộ ra cả bên ngoài. Người y tá không hề cảm động bởi lời khẩn cầu của người thanh niên là thản nhiên nói:

" Nộp viện phí rồi mới cứu người. Đây là quy định của chúng tôi, ai biết được sau khi cứu người xong anh có thể trả được tiền hay không? "

Người thanh niên tỏ vẻ buồn bã nói:

" Được, được, bây giờ tôi sẽ đi vay tiền, trước tiên hãy cứu người đi đã."

Ngay lập tức người thanh niên lấy ra một chiếc điện thoại di động và run rẩy bấm một dãy số.