Chương 22: Đòi Nợ

Trước đây chú Thôi đi làm ở dưới thành phố cũng có điện thoại di động để dùng, mãi đến khi bị liệt vì trong nhà quá túng quẫn mà phải bán đi chiếc điện thoại duy nhất ấy. Chưa nói đến điện thoại, ngay cả đồ đạc trong nhà cũng không có lấy một cái đồ điện nào tử tế. Chú Thôi không nghĩ đời này mình lại còn được dùng điện thoại di động nữa, vậy mà nhờ có tiểu Bắc giờ lại có một cái trong tay đương nhiên là ông rất phấn khích.

"Tiểu Bắc, chú phải biết nói với con như thế nào đây?"

Người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi không khống chế được cảm xúc mà bất ngờ nghẹn ngào rơm rớm nước mắt Yến Tiểu Bắc chỉ cười nói:

"Chú, dì khi Yến tiểu Bắc còn là một ngốc tử cả chú và dì đã chăm sóc con như chính con ruột của mình thậm chí còn cho con đi viện khám bệnh. Gần hai mươi năm qua con ăn uống ở nhà chú và dì, ngay cả lão nhân khùng cũng phải nhờ cậy chú và dì chăm sóc. Con không dám tưởng tượng nếu không có chú và dì thì con và lão nhân khùng kia có thể sống sót nổi không. Trong lòng con bây giờ hai người không khác gì cha mẹ của con. Bây giờ con không còn ngốc nữa lại có thể kiếm ra tiền đương nhiên sẽ để hai người sống tốt hơn rồi."

Giọng nói của Yến tiểu Bắc rất chân thành và bình thản. Lão nhân kia tuy có khùng nhưng dạy anh rất nhiều đạo lý đúng đắn chẳng hạn như ông thường nói rằng con người sống ở đời cần phải biết ơn, vì vậy đối với gia đình chú Thôi thì anh luôn có một lòng biết ơn sâu sắc.

Ngày hôm sau vẫn như thường lệ sau khi thức giấc Yến Tiểu Bắc đi đến nhà chú Thôi ở đầu làng phía Tây chuẩn bị gánh nước đổ đầy chum ở tận giếng nước phía Đông. Hôm nay khác với mọi ngày anh thay bộ quần áo mới, tóc đã cắt ngắn toàn thân toát lên sự khỏe khoắn đầy sức sống. Dân làng lấy nước giặt ở dưới nước phía Đông khi nhìn thấy Yến Tiểu Bắc từ xa đi tới, trong đó có cả Vạn Nhậm Dung và Chu Hồng Hạnh, ai nấy đều nhìn trong mắt hai người này đều có ánh sáng màu xanh lấp lánh.

"Tên ngốc tử hôm nay lại trở nên sáng sủa hơn rồi."

Chu Hồng Hạnh vừa nuốt nước bọt vừa nói, Vạn Nhậm Dung nói thêm:

"Cô xem cô kìa liệu có phải là do lão chồng của cô vắng nhà quá lâu rồi không, ngay cả một đứa bé còn chưa mọc hết lông cũng khiến cô phải xao xuyến kìa."

Những người phụ nữ trong thôn nói chuyện với nhau rất cởi mở, chỉ cần mở miệng là mọi người coi như là rất thân quen nói ra những chuyện thầm kín. Yến Tiểu Bắc thấy ánh mắt của mấy người phụ nữ này đang nhìn mình rất dữ dội, anh không muốn gây chuyện với họ nên nhanh chóng lấy nước rồi đi thật nhanh.

"Nhà Miêu Cẩn Hoa thật có phúc khí, không phải nhà bọn họ cho cái tên ngốc tử kia ăn vài bát cơm thôi sao bây giờ các cô nhìn xem chẳng khác nào nhà có thêm một đứa con trai.."

"Không ai nghĩ được cái tên ngốc tử này lại có ngày hết ngốc thậm chí còn biết chữa bệnh kiếm tiền. Hôm qua còn mua cả điện thoại di động cho lão Thôi, sáng sớm hôm nay đã thấy lão Thôi đến nhà sinh hoạt chung của thôn khoe khoang.."

"Nói không chừng cậu ta là con rể tương lai của bọn họ đấy."

"Đúng vậy cô con gái tiểu Nhiên của bọn họ có tình cảm rất tốt với tên ngốc này, suốt ngày một câu anh Tiểu Bắc, hai câu anh Tiểu Bắc, nên sau này hai người rất có thể sẽ thành đôi.."

Đương nhiên Yến tiểu Bắc không nghe được những câu thảo luận sau đó của mấy người bọn họ. Khi anh đi qua nhà sinh hoạt chung của thôn khi thấy có vài người vây quanh một chiếc xe chỉ chỉ trỏ trỏ nói gì đó. Trong làng có rất ít ô tô, một chiếc ô tô sớm như vậy đã có mặt ở đây đương nhiên là sẽ thu hút được sự chú ý của dân làng.



"Cậu thử nói xem người bà con này của cô ấy đã rất nhiều năm rồi không gặp, hôm nay sao tự nhiên lại đến đây rồi."

"Nghe nói khi lão Thôi bị ốm Miêu Cẩn Hoa đã vay bọn họ một nghìn tệ, lần này đến chưa biết chừng là để đòi tiền."

"Một nghìn tệ? Vậy mà lái xe đến tận nơi mới sơn này để đòi, xem ra người bà con này của cô ấy cũng quá keo kiệt rồi."

Yến Tiểu Bắc quả thực không muốn nghe những lời bát quái của mọi người trong thôn, chỉ là anh gánh nước qua nên vô tình nghe được. Anh không hiểu mấy chuyện này lắm nhưng anh nhìn ra được ánh mắt kỳ quái của dân làng nhìn mình. Không biết thím mập từ đâu chạy đến trước mặt anh thở hổn hển nói:

"Tiểu Bắc mau trở về xem một chút ở nhà lão Thôi cùng dì Miêu đang bị người ta gây khó dễ kìa.."

Anh ngạc nhiên và rất lo lắng liền gánh thùng nước chạy thẳng một mạch về.

"Cái tên ngốc tử này, cũng không cả biết bỏ cái thùng nước xuống."

Thím mập bất ngờ không tin nổi vào mắt mình khi thấy Yến Tiểu Bắc làm như vậy. Khi bà ta nói xong thì Yến Tiểu Bắc đã chạy được một quãng xa. Thím mập vội vàng theo Yến Tiểu Bắc về phía Tây của thôn vừa chạy vừa thở hồng hộc nhưng vẫn không theo kịp anh. Nhìn từ xa đã thấy vài người vây quanh ở cổng nhà Miêu Cẩn Hoa có lẽ là mấy thôn dân xung quanh nghe được động tĩnh kéo đến xem náo nhiệt. Từ xa Yến Tiểu Bắc đã nghe được giọng nói đầy lo lắng và bất lực của Miêu Cẩn Hoa:

"Chị dâu, thật sự nhà em không có tiền."

"Không có tiền? Vậy tiền cho con gái đi học ở đâu ra? Vậy tiền mua điện thoại di động ở đâu ra?"

Giọng một người phụ nữ lanh lảnh vang lên và nghe có vẻ tức giận trong đó Yến tiểu Bắc giật mình khi nghe thấy giọng nói này: Tại sao lại là bà ta.

"Cô.. cho dù nhà chúng ta có nợ cô thì cũng không thể tùy tiện đánh người như vậy được."

Giọng của chú Thôi vang lên rất tức giận nhưng cũng có phần yếu thế.

"Không thể đánh người? Không trả nợ thì tại sao lại không thể đánh người được? Chỉ vì nó không nghe theo lời khuyên của người nhà cương quyết lấy cậu thì mới đến nông nỗi như ngày hôm nay."

Giọng của người phụ nữ lanh lảnh chua ngoa và chứa đầy ác ý. Chú Thôi nghe xong cảm thấy bản thân mình thật vô dụng nên không có mở miệng nói thêm gì nữa. Miêu Cẩn Hoa nói:



"Chị, cho em khất thêm vài ngày, em nhất định sẽ tìm cách.."

"Rõ ràng là nhà cô nói dối không chớp mắt. Nhà cô không có tiền, tôi thấy con gái cô cùng với một tên tiểu tử đến ngân hàng trong thị trấn gửi tiền, cô rõ ràng là không muốn trả nợ."

"Tiền đó không phải là của nhà em, là của tiểu Bắc.."

"Tôi thèm vào quan tâm tiền của tiểu Bắc hay là Tiểu Nam gì ở đây.. nhất định hôm nay cô phải trả nợ cho tôi."

Cuối cùng Yến Tiểu Bắc cũng hiểu ra rằng người phụ nữ này nhìn thấy anh đến ngân hàng gửi tiền vào tài khoản nên hôm nay mới có một màn đòi nợ như thế này. Anh đặt gánh nước xuống đi đến gần hơn thì thấy một tay dì Miêu một che mặt, hai mắt nhìn người phụ nữ trước mặt hiện lên tia sợ hãi. Yến Tiểu Bắc nhận ra người phụ nữ này là chủ nhân cửa hàng quần áo nữ hôm đó trong thị trấn. Phía sau bà ta còn ba người đàn ông ngoài ba mươi tuổi đang đứng nhìn Miêu Cẩn Hoa bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Chú Thôi đang đứng bên cạnh dìu dì Miêu nhìn mấy người bọn họ bằng ánh mắt tức giận và bất lực.

Tiểu Bắc thật sự nổi giận khi biết dì Miêu bị đánh khi nghe xong lời của chú Thôi. Nghe cái kiểu giọng độc ác của người phụ nữ kia thì lửa giận thì chắc chắn bà ta là người đã đánh dì Miêu. Yến Tiểu Bắc đến chỗ Miêu Cẩn Hoa và chú Thôi đang đứng hai mắt bừng bừng lửa giận anh nhìn người phụ nữ trước mắt mình không chớp mắt. Khi người phụ nữ nhìn thấy ánh mắt của Yến Tiểu Bắc bà ta đã nuốt xuống một ngụm nước bọt tức giận nói:

"Thằng nhóc này, rõ ràng là có tiền, chạy đến cửa hàng của tao lấy một bộ quần áo, hôm nay chúng ta phải giải quyết rõ ràng mọi việc."

Yến Tiểu Bắc lạnh lùng nhìn bà ta nói:

"Nói cái gì mà lấy vậy? Không phải tôi đã trả tiền rồi sao?"

"Phi, tao nhổ vào, mày có biết bộ quần áo đó giá bao nhiêu không, ít nhất là có giá năm trăm tám mươi tệ, mày đưa có một trăm tệ rồi cứ thế đem quần áo đi như vậy mà gọi là là mua hay sao."

Yến tiểu Bắc không muốn vướng víu vào mấy chuyện linh tinh này, muốn giải quyết cho triệt để anh liền quay sang hỏi dì Miêu:

"Dì, là ai làm"

Miêu Cẩn Hoa buông bàn tay che mặt ra trên mặt lộ rõ năm dấu móng tay đỏ ứng, bà nhìn vẻ mặt người phụ nữ kia không nói nên lời. Yến tiểu Bắc nhìn người phụ nữ kia bằng ánh mắt giận dữ, bà ta giật mình khi thấy ánh mắt đáng sợ đó nhưng bà ta cũng nhớ ra mình có mang đến đây ba người nên không không thấy sợ hãi nữa mà lạnh giọng hỏi:

"Ranh con, mày định làm gì hả?"

Yến Tiểu Bắc không nói gì, đột nhiên bước đến thẳng tay tát cho người phụ nữ đó một cái.