Những người vây quanh nhà Miêu Cẩn Hoa quay sang nhìn Yến Tiểu Bắc trong mắt lộ vẻ kinh hoàng, ai nấy thành thật đều lui về phía sau một bước, giữ một khoảng cách với cậu ta. Nếu như lúc này không phải là ban ngày e rằng bọn họ đã sớm bỏ chạy rồi. Yến Tiểu Bắc không biết khuôn mặt của hắn lúc này đen như quạ có lẽ là do hôm qua bị sét đánh, trái ngược với khuôn mặt khi Yến Tiểu Bắc cười lộ ra hàm răng trắng đến chói mắt.
Dư âm từ đêm qua vẫn khiến dân làng kiếm kiểu bắt lại lặng lẽ xuất hiện sau lưng khiến ai nấy đều lạnh cả sống lưng. Tôi vừa tay cùng ba tên kia cũng quay đầu lại nhìn. Nhìn kiếng kiểu bắt lúc này khá giống với lôi cơm được miêu tả trong quyển truyền thuyết, lúc này trong lòng bọn họ nhấp nhô không yên trái tim như muốn ngừng đập, thậm chí đến thở còn không thông. Đặc biệt là Thôi Vượng Tài, Hôm qua tận mắt hắn nhìn thấy Yến Tiểu Bắc bị sét đánh trúng, cả người Yến Tiểu Bắc cháy đen như hòn than. Dù là ban ngày nhưng lưng của hắn cũng đang đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn hỏi:
"Mày là người hay ma?"
Thôi Vượng Tài lắp bắp nói đôi chân hắn ta đã mềm nhũn đứng không vững. Yến Tiểu Bắc vẫn cười vô hại:
"Mày thử nói xem."
Thôi Vượng Tài ngước mặt lên trời thấy lương tâm cắn rứt, nhưng rồi ngay sau đó hắn nhổ một ngụm nước bọt xuống mà nói:
"Ma, thật ngu xuẩn, giữa thanh thiên bạch nhật ma lại dám ra ngoài dọa người chắc?"
Thôi Vượng Tài cũng không thèm để Yến Tiểu Bắc vào mắt, vừa nói hắn vừa vượt qua Miêu Cẩn Hoa để bắt lấy Thôi Yên Nhiên đi. Miêu Cẩn Hoa ngay lập tức cản lại nhưng với sức lực của Miêu Cẩn Hoa và thân thể gầy yếu như vậy sao có thể cản nổi tên hỗn đản kia chứ. Miêu Cẩn Hoa bị hắn ta đẩy ra xa hai bước loạng choạng ngã xuống đất, đầu đập vào cọc gỗ. Thôi Yên Nhiên hét to lên một tiếng:
"Mẹ."
Thôi Yên Nhiên lo lắng định chạy đến cạnh Miêu Cẩn Hoa nhưng lại bị Thôi Vượng Tài túm lại cười đắc chí:
"Đi đâu?"
Tên khốn Thôi Vượng Tài túm chặt lấy Thôi Yên Nhiên bằng cả hai tay với tư thế vô cùng mập mờ. Khi Thôi Yên Nhiên sắp bị thôi Vượng tài ôm vào lòng thì bất chợt tên hỗn đản này cảm thấy tay phải đau nhói toàn bộ cánh tay tê liệt. Hắn ta hét lớn quay đầu lại nhìn, đúng lúc bắt gặp khuôn mặt đen thui của Yến Tiểu Bắc đang cười ngốc nghếch, hắn ta nhìn Yến Tiểu Bắc lúc này không khác gì nhìn một sinh vật lạ.
Thấy trên tay phải của Yến Tiểu Bắc đang cầm một cái kim châm cứu bằng vàng, trên cây kim châm cứu có một giọt máu đỏ tươi đang chảy xuống. Hắn ta ngạc nhiên nhìn Yến Tiểu Bắc mà gào lên:
"Chết tiệt, thằng ngu nhà mày, mày định làm gì thế?"
Trước đây Yến Tiểu Bắc khi nhìn thấy Thôi Vượng Tài thường sợ hãi chưa cần hắn lên tiếng đã chạy trốn mất tăm luôn còn hôm nay cả người Yến Tiểu Bắc không thấy có một chút sợ sệt nào cả:
"Mày không được đυ.ng đến bọn họ nữa."
Thôi Yên Nhiên lo lắng chạy đến vừa kéo vừa đỡ Miêu Cẩn Hoa đứng dậy, đồng thời liếc mắt nhìn Yến Tiểu Bắc.
"Mày mau cút qua một bên cho tao, mày đừng tưởng mày ngốc thì tao sẽ không đánh mày."
Thôi Vượng Tài hung dữ quát Yến Tiểu Bắc, từ trước đến giờ chỉ cần Yến Tiểu Bắc nhìn thấy Thôi Vượng Tài sẽ quay đầu bỏ chạy. Hôm nay thật là kỳ lạ khi dứt lời xong mà Thôi Vượng Tài thấy Yến Tiểu Bắc không có nhúc nhích mà vẫn bình tĩnh đứng trước mặt hắn và nở một nụ cười khiến hắn nổi cả da gà.
"Mấy đứa còn đứng ngây người ở đó làm gì. Mau đến tẩn cho thằng ngốc này một trận, ai bảo nó dám đâm kim vào tao."
Thấy Yến Tiểu Bắc không chịu bỏ đi, Thôi Vượng Tài quay lại hét lớn với ba tên đàn em đi cùng. Tam Mộc Tử vội vàng chạy lại giơ nắm đấm lên hung ác nói:
"Mẹ kiếp, một thằng ngốc mà cũng dám dùng kim đâm đại ca của bọn tao."
Thôi Yên Nhiên hét lên:
"Các người đừng đánh anh ấy."
Thôi Yên Nhiên chưa nói hết câu đã nghe thấy một tiếng thét chói tay. A.. a.. a.. người hét là Tam Mộc Tử hắn ta ôm chặt cổ tay phải còn miệng khi hét vang như heo bị chọc tiết, chân thì nhảy chồm chồm một vòng lớn như con ếch.
"Nó lại dùng kim đâm tao."
"Phế vật."
Thôi Vượng Tài gầm lên nhìn Chu lão nhị và Tứ cẩu tử. Nhìn thấy Thôi Vượng Tài và Tam Mộc Tử liên tiếp bị đâm nên hai người này đều sợ hãi cây kim vàng trên tay Yến Tiểu Bắc, sau đó hai người này mắt dáo dác nhìn xung quanh và phát hiện có những thanh gỗ, Hai người bọn họ đi qua đó lấy mỗi người một thanh gỗ.
Tứ cẩu tử vừa vung thanh gỗ lên nhằm hướng Yến Tiểu Bắc hung ác nói:
"Tao phải gϊếŧ mày thằng ngu này dám dùng kim đâm người."
Khi tay hắn cầm thanh gỗ vung lên tự nhiên cả người lại choáng váng, chỉ sau hai giây thanh gỗ trong tay cũng cầm không nổi rơi xuống đập vào bàn chân. Lúc này hắn ta gào lên một tiếng sau đó dùng cả hai tay ôm lấy chân làm mất trọng tâm mà lăn kềnh ra đất. Chu lão nhị cũng vung thanh gỗ lên đánh về phía Yến Tiểu Bắc đột nhiên giữa ngực và bụng thấy đau nhói, sức lực toàn thân ngay lập tức biến mất thanh gỗ cũng theo đó mà đập vào chân.
Những người đứng ở đây đều sửng sốt, không ai nhìn ra được cách thức mà Yến Tiểu Bắc ra tay như thế nào nhưng cả ba người đều bị Yến Tiểu Bắc chỉnh cho thê thảm. Yến Tiểu Bắc quay đầu sang nhìn Thôi Vượng Tài thấy hắn cũng đang chết lặng nhìn mình, trong mắt Yến Tiểu Bắc có một tia màu nâu đỏ chợt lóe lên. Thôi Vượng Tài tình cờ nhìn được ánh mắt kỳ quái của Yến Tiểu Bắc lắp bắp nói không nên lời:
"Mày.. mày.."
Kim vàng trong tay Yến Tiểu Bắc khẽ quay tròn, y vẫn mỉm cười nhìn Thôi Vượng Tài không nói một lời nào chỉ từ từ bước đến gần Thôi Vượng Tài. Yến Tiểu Bắc trước mắt Thôi Vượng Tài bây giờ có vẻ khác biệt quá lớn với lúc trước nhưng không biết được là vì sao lại như vậy, hắn bất giác rùng mình, cánh tay phải của hắn lúc này vẫn còn tê và ngứa.
"Mày.. mày định làm cái gì vậy?"
"Số tiền dì Cẩn Hoa nợ mày tao sẽ trả, nhưng mày không được phép đến nhà dì gây rối nữa."
"Mày chỉ là thằng ngốc, sao lại dám uy hϊếp cả tao. Hơn nữa ai mượn mày phải trả tiền."
Tuy rằng trong lòng hắn sợ hãi, nhưng dù sao trong thôn hắn cũng là một tên hỗn đản người người sợ hãi nếu như bị thằng ngốc này dọa sợ thử hỏi sau này hắn làm sao mà lăn lộn ở trong cái thôn này. Yến Tiểu Bắc đột nhiên cười vang, tay phải giơ lên một chiếc kim có tia sáng vàng nhạt. Thôi Vượng Tài nhìn chiếc kim vàng ngay lập tức lùi lại phía sau một bước. Đúng lúc này bên ngoài có một giọng nói thô lỗ vang lên:
"Yến Tiểu Bắc, mày định làm cái gì đấy?"
Yến Tiểu Bắc quay lại nhìn, ánh mắt lập tức trầm xuống, ý cười trong mắt hắn càng nhiều thêm, tên này chính là kẻ đã đẩy hắn lêи đỉиɦ Lôi Công vào đêm qua nên hắn mới bị sét đánh. Hắn ta là Thôi Đại Tráng, anh họ của Thôi Vượng Tài. Hắn là một tên đồ tể chuyên mổ lợn mưu sinh, thường ngày hắn mổ khoảng bẩy đến tám con lợn rồi đem xuống thị trấn để bán. Trên vai hắn lúc này đang khoác bộ dao mổ lợn và trong tay còn xách một chiếc rìu.
Hôm nay anh ta định ra ngoài mổ lợn nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua nên lo lắng cho vợ anh ta ở nhà vậy là đi được nửa đường lại quay trở về. Mặc dù anh ta không thích Thôi Vượng Tài nhưng dù sao hắn cũng là em họ của mình, thêm việc anh ta không hề thích Yến Tiểu Bắc bởi vì chuyện tối hôm qua nên mới lên tiếng xen vào.
"Đại Tráng, không phải là chuyện của tiểu Bắc, là Vượng Tài sống chết muốn đưa tiểu Nhiên đến làm làm việc ở cửa tiệm của anh họ nó lên tiểu Bắc chỉ là.."
Mặt Miêu Cẩn Hoa dính đầy máu tươi lo lắng cho Yến Tiểu Bắc cứ như vậy mà bị liên lụy, bà đành phải lên tiếng giải thích. Tuy tính tình của Thôi Đại Tráng cộc cằn thô lỗ nhưng vẫn còn có thể nói lý với anh ta được không như cái tên hỗn đản Thôi Vượng Tài không có nói lý.
Miêu Cẩn Hoa chưa nói xong thì Thôi Đại Tráng liền khịt mũi nhìn chằm chằm Yến Tiểu Bắc chua chát nói:
"Yến Tiểu Bắc cũng chẳng cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì."
Thôi Yên Nhiên cắt ngang:
"Sao anh lại nói anh Tiểu Bắc như vậy. Rõ ràng mấy tên hỗn đản kia đến nhà chúng ta bắt nạt.."
Thôi Đại Tráng nghiến răng nghiến lợi nói:
"Các người có biết tại sao tối hôm qua nó lại đi đến đỉnh Lôi Phong không?"
Miêu Cẩn Hoa và hầu hết những người dân trong thôn không ai biết chuyện này. Vào thời điểm mọi người biết chuyện thì Yến Tiểu Bắc đã bị sét đánh rồi. Thôi Đại Tráng nhìn Yến Tiểu Bắc mà bừng bừng lửa giận như thể muốn chém chết Yến Tiểu Bắc ngay lập tức bằng cái rìu trên tay.
"Tiểu súc sinh như nó sao không bị sét đánh chết đi, ông trời thật có mắt không tròng."
Dân làng không khỏi tò mò, bình thường Thôi Đại Tráng có nóng nảy này nhưng không phải là người vô lý, vậy tại sao hôm nay hắn lại so đo với một tên ngốc chứ.
"Nó đã làm cái gì anh mà anh lại ghét nói như vậy?"
Miêu Cẩn Hoa cũng thấy khó hiểu, bình thường không ai thích Yến Tiểu Bắc nhưng cũng chưa có ai ghét bỏ nó đến như vậy. Yến Tiểu Bắc đột nhiên nhe răng cười và nhìn về phía Thôi Vượng Tài nói:
"Anh ta biết tại sao?"
Thôi Vượng Tài sửng sốt còn chưa kịp phản ứng gì thì bỗng thấy eo trái tê dại hẳn đi.