Đào Mật ừ một tiếng:
- Tiểu Trương, cậu cho lời khuyên đi, rồi nhanh chóng hoàn thành các kiểm tra có liên quan, sáng ngày mai sẽ tiếp tục thảo luận ca bệnh này.
Trương Văn Phú gật đầu, cho người bệnh tiếp tục làm kiểm tra, X-quang ngực, siêu âm tim, siêu âm bụng, điện tâm đò... và các loại kiểm tra sinh hóa
...
...
Ngày thứ hai vào lúc bàn giao, Đào mặt xem kết quả kiểm tra của Ngô Ngọc Thụ, tất cả dấu hiệu đều cho thấy người bệnh bị viêm màng ngoài tim co thắt.
Đào Mật có chút xúc động nhìn mọi người nói:
- Ngô Ngọc Thụ ở giường 19 đã được chuẩn đoán chính xác là viêm màng ngoài tim co thật, nhưng... đây cũng chính là bài học cho chúng ta.
- Là một người bác sĩ cấp cứu có thể chuẩn đoán chính xác bệnh mà không căn các kiểm tra phụ trợ, mọi người để tay lên ngực tự hỏi bản thân, với người bệnh Ngô Ngọc Thụ này, các cậu chỉ dựa là kiểm tra thể trạng cùng hỏi vài câu có thể xác định không?
Một câu hỏi, làm tất các mọi người rơi vào trầm.
mặc.
Trương Văn Phú cũng không khỏi đỏ mặt, nói thật, nếu như không phải đã biết trước là viêm màng ngoài tim co thắt, chính ông có thể chuẩn đoán bệnh chính xác không?
Không chỉ có Trương Văn Phú, mà tất cả mọi người xung quanh đều ngẫm nghĩ lại.
Chắc là có thể..?
Đào Mặt sắc mặt nghiêm túc nói:
- Thân là một bác sĩ lâm sàng, nếu các cậu đên các cơ sở dưới nông thôn, đừng nói là CT, hạch từ mà cả siêu âm X-quang hay thậm chí là điện tâm đồ cũng không có, chỉ có ống nghe nhịp tim cùng với máy đo huyết áp, các cậu có thể đoán được hay không? Có thể cho người bệnh một chuẩn đoán chính xác không?
Nói đến đây Đào Mật có chút thất vọng.
Hiện tại, rất nhiều bác sĩ đã mất đi năng lực tư duy độc lập, dựa vào máy móc, đi khám để gặp bác sĩ, xem bệnh như thế này, ai không xem được?
- Tôi không phải nói mọi người không tốt, tôi chỉ cảm thấy răng mỗi một bác sĩ, đặc biệt là bác sĩ lâm sàng, nhất định phải hoàn thiện bản thân, kiểm tra bằng máy móc là một chuyện tốt, nó có thể giúp chúng ta chuẩn đoán bệnh chính xác, nhưng các cậu không thể quên bất kì một thao tác lâm sàng nào.
- Bằng không, tất cả người bệnh đều sẽ chê cười chúng ta, không có máy móc, các cậu biết xem bệnh à?
Nói câu cuối cùng, giọng của Đào Mật rõ là cao lên vài phần!
Trong đầu của tất cả mọi người câu nói này không thể xua đi.
- Không có máy móc, các cậu biết xem bệnh à?
Các bác sĩ không nhịn được nằm chặt tay thành nắm đấm, câu nói này như một con dao cứa vào lòng họ.
Toàn bộ phòng im lặng như tờ.
Đào Mật đảo mắt một vòng, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Cuối tuần bắt đầu, mỗi tuần kiểm tra một lần, nghe nhịp tìm chuẩn đoán bệnh, tôi cần các cậu ghi nhớ âm thanh của từng bệnh.
Một các ống nghe nhịp tim, có thể cho chúng ta tất nhiều thông tin hữu ích, đây đều là kinh nghiệm, các cậu bây giờ nhìn chính mình, mỗi ngày các cậu đeo ống nghe bao nhiên lần? có vài người đi kiểm tra phòng ngay là ống nghe cũng không mang theo, các cậu có còn giống một bác sĩ ngoại khoa tim không?
Sau khi nói xong, Đào Mật đen mặt, nói một tiếng:
- Tốt, tan họp!
Cũng không quan tâm mọi người, đứng dậy đi.