An Ngạn Quân là một người rất nghiêm túc và cẩn thận, đồng thời cũng là một người luôn theo đuổi sự hoàn mỹ.
Mỗi ngày đi làm đều mặc quần áo trong quần tây da cá sấu thắt lưng bài bản hẳn hoi, giày da giống như vĩnh viễn luôn được lau chùi sạch sẽ.
Trong khi Trần Thương cùng Trần Bỉnh Sinh nói chuyện trời đất, An Ngạn Quân đi tới.
Nhìn Trần Thương nói: "Ca phẫu thuật buổi sáng là phẫu thuật nội soi cắt bỏ ruột thừa, ngươi... Hay là tới xem một chút, trợ giúp ta thực hiện đi."
Trân Thương hơi kinh ngạc một trận, nhẹ gật đầu: "Được rồi, vậy làm phiền Chủ nhiệm An."
An Ngạn Quân nhẹ nhàng cười gật đầu: "Đây là bênh lịch, ngươi xem đi để biết rõ tình huống người bệnh."
Sau khi nói xong, đưa xấp bệnh lịch tới. "Trần Thương gật đầu, nhận lấy.
Lật ra xem, Trần Thương không khỏi không cảm khái một tiếng, Chủ nhiệm An không hổ là nhân viên gương mẫu nhất bệnh viện? Chỉ riêng trình độ hiểu biết về bênh lịch này cũng đã vượt qua vô số người.
Xét nghiệm đơn được dán chỉnh tề trên giấy, một góc dư thừa cũng muốn sửa đổi có thứ tự rõ ràng, nhìn vào sẽ làm cho ngươi cảnh đẹp ý vui.
An Ngạn Quân có thói quen, chính là yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với xét nghiệm đơn, nhất định phải dựa theo trình tự: Từ máu tới nướ© ŧıểυ, và các xét nghiệm thông thường, đến lá gan, thận, mật... Cứ theo trình tự như vậy đi tới.
Hơn nữa còn không cho phép có chỗ nào không chỉnh †ề, đây là một nam nhân thận trọng hơn nữa luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, cũng là trung niên nam thần khoa trong.
An Ngạn Quân dáng vẻ thư sinh, trắng tinh, râu cảm nhàn nhạt, cùng đôi mắt rất tinh xảo, tóc luôn được chỉnh chu rất tỉnh xảo, mặc vào một thân đồ vét, rất là có khí chất.
1 Trần Thương nhịn không được thở dài, nói với Trần
4 Bỉnh Sinh: "Anh cả, nhìn đi, cái gì gọi là thái độ? Cái gì gọi là nghiêm cẩn? Ai... Thật sự là không so không biết, thua chị kém em"
Trần Bỉnh Sinh nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, sau này. chúng ta cũng phải chỉnh lý bênh lịch như thế, cái kia... Tiểu Trần ngươi chụp kiểu ảnh thật chỉ tiết, ngày mai nếu như ta nhìn thấy bênh lịch của chúng ta không chỉnh tề thì ngươi đừng mong được về, chỉnh lý thật tốt."
Trần Thương trừng to mắt: "Ta?" Trần Bỉnh Sinh: "Ngươi muốn để cho một bác sĩ cấp
trên như ta chỉnh lý bênh lịch? Có muốn ta thay ngươi viết xong bênh lịch luôn không?"
Trần Thương nghiêm túc gật đầu: "Anh cả, ta cảm thấy có thế!"
Trần Bỉnh Sinh cười nhạt một tiếng: "Tới tới tới, hôm nay có một ca phẫu thuật vá túi nang, ngươi đi làm, ta viết bệnh lịch!"
Trần Thương: "Đồng chí Trần Bỉnh Sinh, ngươi lại một lần nữa vũ nhục ta!"
Trần Bỉnh Sinh ồ một tiếng: "Ồ? Thật sao? Xin lỗi
rồi" Nói xong, Trần Bỉnh Sinh quảng xuống một câu: "Kiểm tra phòng!"
"Trần Thương bất đắc dĩ, thở dài, ăn nhờ ở đậu, không thể không cúi đầu, ai bảo tự đưng nhiều chuyện làm gì?
Ôm lấy bảy tám kẹp bênh lịch trong tay, ấp úng đi tới phòng bệnh.
Năng lực kết giao của Trần Bỉnh Sinh rất tốt, nhiều năm như luôn rất hòa hợp với bệnh nhân, đây là một điểm Trần Thương rất bội phục.
So sánh với An Ngạn Quân, kẹp bệnh lịch Trần Bỉnh Sinh vĩnh viễn không có thứ tự, gọn gàng như vậy, ngược lại, thậm chí có chút loạn thất bát tao, nhưng Trần Bỉnh Sinh cơ bản không quá cần bênh lịch, dùng cách nói của hắn: "Bênh lịch? Đây chẳng qua là một cái căn cứ, là bằng chứng cho người bệnh xuất viện, tình huống của người bệnh thì nên lúc nào cũng ghi vào trong đầu bác sĩ.
Hoàn toàn chính xác, lão Trần làm được điểm này!
Hắn kiểm tra phòng chưa bao giờ cần bênh lịch, bởi vì hắn có thể nhớ kỹ mỗi một chỗ dị thường trên cơ thể người bệnh, mà mục đích Trần Thương ôm bênh lịch, vẻn vẹn làm để cho người bệnh xem...
Ừm, đúng rồi, còn có một công hiệu: Đó chính là rèn luyện thân thể!
Dù sao cái kẹp sắt kẹp bệnh lịch rất nặng, mười cái bênh lịch chung vào một chỗ, hoàn toàn chính xác có hiệu quả rèn luyện.
Trần Thương thở dài, nghĩ đến lão Trần "Vũ nhục", hắn cảm giác chính mình chỉ là một công nhân bốc vác bênh lịch... Vận công... Công...
Trái tim đóng băng...
"Tim ngừng đập....
Nhồi máu cơ tim...