Hạnh phúc là gì?
Vấn đề này nếu bạn hỏi một trăm người, có lẽ sẽ nhận được một trăm đáp án khác nhau ── Danh từ ấy mang theo khái niệm trừu tượng và chủ quan.
Bởi vậy, nếu lấy góc độ của “bạn” để bình luận định nghĩa hạnh phúc của người khác… Có thể bạn sẽ cảm thấy đó không phải là hạnh phúc ── So với điều bạn cho rằng đó là hạnh phúc…
Tôi không biết hạnh phúc là gì… Cũng bởi vì không biết, nên đến tận bây giờ tôi không biết mình có khao khát theo đuổi hạnh phúc hay không. Nhưng tôi biết, sự bình tĩnh mà tôi đang có khiến tôi thực thỏa mãn…
…
…....
Đêm, ban đêm yên tĩnh ── Đây có thể xem là hoàn cảnh thích hợp cho việc suy nghĩ không nhỉ? …
Hồi tưởng lại chuyện phát sinh lúc xế chiều, lại khiến tôi cảm thấy đêm nay im lặng đến quá đáng, có thứ gì đó khiến người ta nôn nóng không sao diễn tả…
…
3: 40 chiều, Wayne vô cùng lo lắng chạy về nhà chính, y dùng phương thức có chút thô lỗ vọt đến chỗ tiền thính mà tôi đang đứng. Tôi đang bị cự tuyệt không cho thăm Roydesir tiểu thư lần thứ ba ── Đương nhiên, người cự tuyệt yêu cầu của tôi không phải là cô tiểu thư ấy mà là anh chàng quản gia Ramon mà tôi không sao ứng phó được, còn có Ale đứng ngoài cổ vũ, đương nhiên không thể không nhắc tới Alexander đứng cạnh trấn an của tôi.
“Hàn!! Nguy rồi!” Giọng nói oang oang của Wayne sao lại phát tác đặc biệt lợi hại vào đúng lúc này? … Đây là thói quen quái gì vậy? Cảnh sát hay mấy tên chính nghĩa tại sao khi nào phát hiện ra manh mối gì lớn đều thích gào tướng lên như vậy.
Đại não đang choáng váng của tôi đúng lúc phải chịu tạp âm đáng sợ ấy.
“Xảy ra chuyện gì? …” Giọng nói của tôi mang theo chút bất đắc dĩ và không chú tâm ── Tôi có nên cảm thán không? … Đôi khi động tác của Wayne rất giống con heo ngu ngốc nào đó…
Hay là tất cả mọi người đều như vậy?
“Chúng tôi đã tìm thấy ‘phu nhân’! Nhưng…” Anh ta đang cố ý sao?! Đang khi tôi nghe thấy câu đó của anh ta nên mở to mắt chờ câu sau, thằng cha này cư nhiên chần chờ kéo dài âm thanh?! Hơn nữa sau chữ “nhưng” ấy là vẻ mặt không biết nên nói gì cho đúng, nhìn chằm chằm mặt đất.
Tôi hơi mỉm cười nhìn Wayne ── Nếu tiểu tử này không nói tiếp, tôi tuyệt đối sẽ đem tất cả nộ khí còn đọng lại, cùng với thứ giống như oán khí, và dùng biện pháp được gọi là “vũ lực”, toàn bộ phát tiết lên người anh ta.
Nhìn anh ta mất tự nhiên run lên một cái, tôi bắt đầu không biết có nên cao hứng với hiệu quả của nụ cười của tôi hay không ── Tôi thật sự đáng sợ như vậy sao? … Tôi chỉ là một thư sinh yếu ớt trói gà không chặt thôi mà…
“Nhưng mà… …” Anh ta vất vả lắm mới nhả ra được hai chữ, nhưng lại ngừng lại.
“Wayne anh muốn nói gì hả? Muốn nói gì thì nói nhanh lên!” Cơn tức giận mấy ngày gần đây khiến tôi không thể giữ được sự bình tĩnh thường ngày, tôi hiện tại rất rất muốn tìm ai đó dốc sức đánh cho một trận tời bời để giải tỏa buồn bực trong người.
Anh ta có chút khϊếp ý nhìn tôi, cẩn thận nói. “Cậu phải hứa với tôi… Cậu không được ném thứ gì cả, không được mắng lời thô tục… … Và quan trọng nhất là… Không được đánh tôi…”
Mắt trắng dã nhìn anh ta, từ mấy câu đó tôi đại khái đã biết anh ta rốt cuộc tìm được tin tức gì rồi ── Chắc chắn không phải là tin tức tốt đẹp.
Gật đầu, tôi xem như đáp ứng yêu cầu của anh ta.
“À… Cái kia…” Wayne gãi đầu gãi tai. “Cái kia… …”
“Nói!”
“Chúng tôi tìm được thi thể có lẽ là Acilixa Bicorofine Leffenster phu nhân…” Anh ta càng nói càng nhỏ giọng. “Ở biển Aegean… …”
Wayne cẩn thận nhìn nét mặt của tôi, mà Ale và Ramon đứng bên cạnh đồng thời hô lên một câu “Cái gì?!” ── Sau đó sững sờ đứng im.
Ramon không ngừng nỉ non “Sao có thể như vậy được.”
Đã chết rồi ư? … Sao lại trùng hợp như thế được? … Chắc chắn có kẻ nào đó cố ý sắp xếp..... Gã đó có lẽ sớm đã tính toán kĩ lưỡng rồi … Huyệt thái dương lại ẩn ẩn đau, tôi dùng sức day day huyệt vị yếu ớt, bắt đầu hồi tưởng lại một vài chi tiết ── Tôi đã bỏ qua điều gì? Tại sao luôn cảm thấy sự việc có gì đó không thích hợp? …
Tuy việc mẹ Vision bị gϊếŧ không phải là chưa chuẩn bị sẵn tinh thần … Nhưng khi biết bà bị sát hại, tôi vẫn cảm thấy rất đau đầu… Hơn nữa, cảm giác rất quái dị. Bà ấy đồng thời bị kẻ nào đó và lão gia tử an bài ám sát sao? … Nhưng theo những gì Vision nói về tính tình của bà và quan hệ của bà với gia tộc của cậu ta… Tôi cảm thấy có khả năng hai người đó mưu sát lẫn nhau… Chẳng qua đây chỉ là giả thuyết mà thôi. Vốn tưởng rằng nếu gặp được vị phu nhân ấy thì có thể biết chuyện này (Tôi đang chỉ chuyện lão Hầu tước qua đời) có phải do bà ấy làm hay không. Nếu được như vậy, ít nhất có thể loại bỏ vài khả năng (ví dụ như người muốn gϊếŧ Vision có phải là bà hay không ── Cho dù khả năng rất thấp, nhưng cũng không thể bỏ qua)… Như vậy cơ hội tìm ra hung thủ sẽ lớn hơn … Nhưng bất đắc dĩ thay… Bà ấy cũng đã chết…
Chẳng qua… Nhưng liệu có khả năng hay không…
Trong đầu lóe lên linh quang, tôi chợt nhớ tới một ca bệnh tinh thần từng là tài liệu giảng dạy nhiều năm về trước ── Ca bệnh đề cập đến hai người, bởi vì bộ dạng rất giống nên họ luôn cho rằng đối phương là chính bản thân mình. Cuối cùng, hai người tráo đổi thân phận cho nhau, nhưng vì họ không biết quá khứ của đối phương cho nên bản thân họ đã vì “bản thân” mà tạo ra quá khứ giả…
Nhưng điều tôi muốn nhắc đến không phải là ví dụ này. Tôi muốn nhấn mạnh một điều
── Hoán đổi.
“Wayne…” Phục hồi tinh thần, tôi nhìn Wayne vẻ mặt thống khổ vì bị hai người đàn ông trưởng thành đối diện truy hỏi ── Anh ta từ khi còn là học sinh đã không giỏi ứng phó với người khác rồi.
Rất muốn cười, nhưng nếu giờ tôi cười trước nỗi đau khổ của anh ta mà khiến học trưởng khóc thực sự thì thật tội lỗi quá.
Cúi đầu khẽ cười không để ai nhìn thấy, tôi ngẩng đầu nhìn ba người “dây dưa không rõ” kia.
“Wayne.” Tôi nâng cao giọng để mấy tên đang khắc khẩu kia nghe thấy tiếng của tôi.
“Hả? ── À à! Có chuyện gì?” Wayne sau khi phản ứng lại thì lập tức nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm kích ── Tại sao tôi đột nhiên cảm giác mình đang đối diện với một con chó lớn đầy đáng thương vậy nhỉ? …
“Các anh xác định thi thế đó là Leffenster phu nhân sao? Bà ấy đã chết được vài ngày rồi mà? Các anh dựa vào diện mạo mà kết luận đó là Leffenster phu nhân ư?” Tôi hỏi anh ta.
“Thời gian tử vong là ba ngày trước. Thi thể bị đặt trên thuyền cứu nạn, hẳn là sau khi chết đã được đưa đến đó. Dựa diện mạo đã có thể nhận ra, nhưng quan trọng nhất là cơ thể của bà ấy đã chứng minh được đầy đủ danh tính. Hôm nay khi tôi vừa mới đến, rất trùng hợp là phân bộ bên kia truyền tới tin tức… Bằng không cậu nghĩ rằng tôi làm sao mà nhanh như thế được?” Anh ta thoáng đứng cách xa một chút hai vị suốt từ nãy đến giờ thảo luận “kịch liệt” với anh ta.
Thật sự rất muốn cười, nhưng dùng hết sức nén không phì cười, tôi tiếp tục hỏi.
“Vậy còn DNA? DNA có ăn khớp không?”
“Làm sao mà nhanh như thế được?! Hance à… Nhanh nhất thì cũng phải đợi đến tối mai mới có kết quả!” Wayne kêu lên quái dị. “Cậu tưởng tôi là siêu nhân à…”
Không để ý đến oán giận của anh ta, tôi chỉ biết một điều ── Tạm thời không thể loại tên vị phu nhân tuy là xếp ở vị trí cuối cùng ra khỏi danh sách kẻ bị tình nghi được.
“Vậy biệt hiệu mà tôi bảo anh, anh đã tra ra được cái gì chưa?”── Thử dùng gợi ý mà ngài Vision, người bị thương rất vinh quang kia đưa cho xem ── Tuy rằng hiện tại tôi cảm thấy cậu ta hình như đang đùa giỡn tôi thì phải…
Rất thành thật lắc đầu, Wayne trả lời vấn đề của tôi. “Không tra ra được gì cả. Không phải là không có người mang biệt hiệu này mà những người đó không có khả năng ra tay lần này.”
“Tại sao?”
Wayne ngồi xuống sô pha đối diện, tiếp tục nói. “Bởi vì một người thì đã rất già rồi ── ông ta có trong danh sách ít nhất là 30 năm trước. Một người khác thì đã mai danh ẩn tích từ 25 năm trước. Kẻ khác nữa thì đang làm một công việc khác khi xảy ra vụ án, cho nên cũng không đúng. Người cuối cùng… À… Tên đó lúc ấy đang uống trà trong cục ICPO của chúng tôi… Cậu nói hắn có thể làm được cái gì nữa?”
Cũng không phải sao… Thế rốt cuộc là gì? ── Cái cây xạ cúc chết tiệt rốt cuộc là ý gì?
Tên Vision đáng chết kia! Đưa tôi thứ này xong thì muốn tôi làm cái gì hả?! ── Thằng này tuyệt đối là có bệnh! Muốn biết kẻ đã gϊếŧ mình thì sao không trực tiếp viết tên ra đi! Sao phải vứt cái thứ bí ẩn khó hiểu này cho tôi khiến tôi hao tổn tế bào não đáng yêu của mình vậy chứ? … Nhưng… Nếu Vision không muốn viết… Liệu có phải là do cậu ta không muốn kẻ đó sẽ làm chuyện gì đó không?
Nếu thật sự như vậy… Thằng nhóc Vision đang cho kẻ đó thêm thời gian ư? … Cậu ta đợi hắn để làm gì? Hồi tâm chuyển ý? Hay là tự thú?
Khẽ cười ra tiếng ── Rốt cuộc nhịn không được, tôi cười nhạo lối suy nghĩ khờ dại đơn thuần đến quá đáng của tên Vision này ── Nếu kẻ đó hoặc những kẻ đó thật sự có lương tâm, căn bản sẽ không thể vì tiền mà cướp đi mạng sống của người khác.
Chẳng qua… Trên thế giới này những người suy nghĩ như tôi còn được bao nhiêu? … Ha ha… Nói vậy, tôi không phải cũng chỉ là một đứa trẻ khờ dại thôi sao?… Thật là vinh hạnh nha… Không biết nói như vậy, liệu ma quỷ dưới địa ngục có mời tôi xuống đó làm khách không nhỉ?
Lắc đầu, tôi cười khổ. Nhưng hiện tại, dường như ngoài những việc không có ý nghĩa gì cả, tôi không có cách nào làm được bất kì thứ gì? …
Đột nhiên, trong đầu hiện ra thân ảnh của cô gái tôi gặp lúc sáng trong giáo đường nhỏ ── “Ale…” Nhẹ giọng mở miệng, tôi gọi anh chàng luật sư đang sửa soạn đồ vật một tiếng.
“Có việc gì sao, bác sĩ?” Khi tôi ngẩng đầu nhìn anh ta thì phát hiện Ramon đã không còn trong phòng, có lẽ là đi thông báo về chuyện Leffenster phu nhân…
“Tôi muốn biết… Leffenster phu nhân có lập di chúc hay không? Giả sử nếu Vision chuyển hết gia sản cho bà ấy… Vậy sau khi phu nhân mất, ai sẽ được thừa hưởng tài sản của gia tộc và danh hiệu công tước mà Vision được thừa kế?”
“À… Cái này… Để tôi tra một chút được không? Bởi vì thật sự không ngờ rằng Leffenster phu nhân bà ấy lại.....” Nhìn sắc mặt Ale có chút trắng bệch, tôi không đợi anh ta nói xong đã gật đầu.
“Vậy anh tra nhanh hộ tôi đi.”
“Được, bác sĩ.”
…
… …
Hồi tưởng xong, tôi ngồi cạnh bệ cửa sổ lớn mang phong cách cổ điển ngắm ánh trăng bên ngoài ── Ánh trăng đêm nay rất sáng, những tia trắng bạc tựa như hào quang chiếu rọi trên mặt đất, nhìn qua giống như một vật phẩm mạ lớp kim mỏng.
Nhẹ nhàng thở dài, tôi bắt đầu nghĩ lại những manh mối cùng mạch suy nghĩ dây dưa đã loạn thành một mớ trong đầu.
Trong đầu liệt kê ra đủ loại khả năng, sau đó phủ định loại bớt dần, đến cuối cùng chỉ còn lại một vài khả năng mà tôi nghĩ có thể xảy ra ── Tuy rằng không lâu sau, tôi sẽ tiến hành phân tích những người đang sống trong nhà chính.
Ramon là một quản gia luôn làm tròn phận sự của mình, mà xem ra trong mắt hắn cho dù là vị phu nhân “nào đó” thì cũng là một trong những chủ nhân của hắn, hơn nữa còn là một người rất quy củ ── Vision từng nói, từ nhỏ ngoại trừ cha ra, người mà cậu ta tiếp xúc nhiều nhất chính là Ramon. Mà mẹ…
Trong mắt Vision, mẹ của cậu ta giống như cha tôi trong mắt tôi ── là người khiến chúng tôi hãm sâu trong tình cảnh lưỡng nan giữa thù hận và không thù hận.
Chỉ là, mẹ của cậu ta ── Vì tôi chưa bao giờ gặp bà trực tiếp, chỉ nghe Vision miêu tả và xem ảnh chụp ── trong đầu tôi, bà hẳn là một người tuyệt tình. Vision từng nói bà xuất thân danh môn quý tộc, chỉ là không biết vì sao, từ khi Vision còn nhỏ bà chưa từng cười với cậu, lại càng không bao giờ ôm cậu ── Vision từng nói với tôi, cậu ta và mẹ của cậu từng có năm nói chuyện với nhau không quá mười câu ── Một là mẹ cậu ta không thích quan tâm đến cậu, hai là bởi vì vị phu nhân ấy luôn thích du ngoại.
Mà quan trọng nhất…
Đó là Vision không nói cho tôi một chuyện ── về “cô em gái” kia.
Do cậu ta không biết đến sự tồn tại của cô gái đó? Hay là bởi cậu không muốn nói? … Hẳn là như vậy… Chứ không có khả năng cậu ta không biết… Hoặc là ── Cậu ta chưa kịp nói với tôi thì đã bị…
Cô gái kia… Nếu nhất định phải nói ra một người mà cây xạ cúc ám chỉ, người đầu tiên tôi nghĩ đến là vị tiểu thư kia.
Không phải thành kiến gì cả, chỉ là sự thật mà thôi.
Bởi vì sự thuần khiết quá đáng của cô ── cái loại cảm giác thần thánh ấy luôn khiến phàm nhân tôi đây cảm thấy xấu hổ, đồng thời có loại xúc động muốn xé nát đôi cánh thuần khiến sau lưng cô.
Nhẹ giọng bật cười, tôi bắt đầu không rõ trạng thái tinh thần của mình còn có thể coi là bình thường nữa không ── Tôi điên rồi nên mới có suy nghĩ như vậy…
Nhưng đây là một trong những bản năng nguyên thủy của nhân loại ── săn bắn và sinh tồn. Chúng ta luôn chọn những thứ tốt nhất… Mà bây giờ tôi chỉ là nhìn trúng một con mồi tốt hơn trong những con mồi? …
Tạm ngừng những suy nghĩ nhàm chán, tôi mang theo nụ cười tự giễu cầm cái bọc to mà tên Vision bảo người khác đưa cho tôi ──?! Tại sao một phong thư bằng giấy dai chỉ đựng một tờ giấy lại nặng như thế này nhỉ? …
Phải rồi! Bên trong còn có đồng hồ quả quýt nữa ── Tại sao tôi có thể quên mất nó được chứ? Phải chăng bị mấy dòng chữ kia kí©h thí©ɧ?
Vội vàng mở phong thư ra lấy chiếc đồng hồ quả quýt.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng, tôi cẩn thận nhìn thứ có thể cho tôi lời gợi ý ── mặt ngoài màu đồng cổ, nhưng dựa vào vết tích còn sót lại bên cạnh tôi có thể nhận thấy chiếc đồng hồ này trước kia hẳn là vật phẩm cao cấp được mạ vàng, chỉ là bởi vì đã lâu đời, mà người dùng nó không còn hứng thú mà tân trang lại cho nên mới biến thành cái dạng này.
Bên cạnh khắc dòng chữ tỉ mỉ:
“Ce… n… tau… r… ea? …” Mà ở nửa vòng tròn còn lại cũng có những chữ cái tương tự: “Cy… an… u… s.”
“Centaurea Cyanus?” Đây là ý gì? … Rất quen thuộc… Nhưng tại sao không nhớ ra nổi ── Tôi biết đây tuyệt đối không phải tiếng Anh, nhưng nhất thời muốn nhớ ra, với đầu óc đang loạn một mớ như vậy thì tôi chịu.
Nhưng nhìn vào bức tranh được khắc mặt ngoài, tôi có thể nhận định rằng ── tuy rằng không được mạ vàng lại nhưng chủ nhân của nó rất quý trọng nó ── Đó là một đóa hoa xạ cúc, mà đồ án bên ngoài… Rất giống một gia huy ── Những lúc như thế này mà có Vision thì tốt quá, cậu ta chỉ cần nhìn đã biết là thứ gì, không giống tôi nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra.
Thật sự là quá lãng phí thời gian…
Cuối cùng lật mặt sau lên xem, phía trên là vòng hoa xạ cúc rất tinh xảo, mà ở giữa cũng là hoa văn hình cây xạ cúc ── Xem ra gia tộc của chủ nhân chiếc đồng hồ quả quýt này rất thích loại hoa này, nếu không thì là bản thân người đó rất thích.
Nhưng khi tôi định mở chiếc đồng hồ quả quýt ra xem bên trong là cái gì, lại vô cùng bất hạnh phát hiện ── cái thứ này hoàn toàn không thể mở được!
Khi dùng sức tách nó ra, cũng đã cẩn thẩn tìm xem có chốt mở nào không ── Thượng đế ơi… Không thể nào? Chẳng lẽ thứ này chỉ thuần túy dùng để cầm nghịch thôi sao?! Sở thích của kẻ có tiền thật đúng là…
Nhưng tôi thấy có vẻ không đến nỗi như vậy, lắc lắc cái đồng hồ, tôi nghe thấy bên trong có tiếng dây cót ── đáng lẽ phải dùng được chứ. Có lẽ là bị keo hồ gì đó dính chặt…
Sáng mai phải đi tìm ai đó mở nó ra mới được…
Tinh thần không được thả lỏng, tôi lúc này mới phát hiện đầu tôi đau khinh khủng ── Bệnh huyết áp thấp chết tiệt!
Day thật mạnh vào thái dương, tôi vứt chiếc đồng hồ quả quýt vào trong túi áo ngủ, từ bên cạnh cửa sổ đi tới giường.
Vẫn là nghỉ ngơi trước cái đã… Bằng không, não của tôi sẽ bị cự long hai đầu ăn mất tiêu ──
Tôi hận phải đồng thời tìm manh mối và đi điều tra vụ án khác.
Vision… Nếu con heo kia tỉnh…
Tôi tuyệt đối khiến cậu đẹp mặt…
Tuyệt đối…