Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bác Sĩ Tâm Lý Của Tôi

Chương 6

« Chương Trước
41.

Sau khi danh tiếng của Đường Tâm Nghiên sụp đổ, giới giàu có ở Nam Thành lập tức loại bỏ cô ta.

Nghe nói gần đây Lương tiên sinh đang tìm các mối thân cận cho Lương Thiệu, Đường gia đương nhiên không nằm trong số đó.

Tôi đoán, Đường Tâm Nghiên nhất định sẽ cố gắng hết sức để quấn lấy Lương Thiệu, cho dù không có được danh tiếng nhưng phải kiên trì ở bên cạnh hắn.

Trùng hợp lúc này, nguồn vốn của Đường thị thực sự có vấn đề, Đường Thiên Hải mỗi ngày đều sứt đầu mẻ trán tìm cách, vì thế ông ta thật sự hy vọng Lương gia có thể hỗ trợ.

Nhưng Lương Thiệu cũng không ngốc.

Hắn chỉ lén đưa cho Đường Tâm Nghiên ít tiền, sau đó cắt đứt quan hệ với cô ta, đại khái là không muốn dính sâu với cô ta, dễ tụ dễ tán.

Nhưng Đường Thiên Hải sao có thể đồng ý?

Ông ta mang theo Đường Tâm Nghiên vài lần đến nhà cũ của Lương gia, nhưng Lương tiên sinh chưa từng gặp một lần.

Có lần tôi vừa cùng Lương phu nhân bước ra khỏi nhà, gặp hai cha con họ ở ngoài cổng.

Thời tiết rất nóng nhưng Đường Tâm Nghiên lại mặc áo dài tay và quần dài, che ô, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Đường Thiên Hải vẫn là bụng phệ cường tráng, nhưng tóc rõ ràng đã bạc đi rất nhiều.

Vừa nhìn thấy tôi, ông ta đã chửi ầm lên:

"Đường Yêu Yêu, tốt xấu gì ta cũng là cha của ngươi! Ngươi cứ thản nhiên bàng quan nhìn Đường gia như vậy sao? Ta rốt cuộc nuôi không ngươi hay sao?

"Nhiều năm như vậy, ta chưa từng xử quá tệ với ngươi! Ta vất vả nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi chưa từng báo đáp!

"Ngươi sinh ra mang khuôn mặt của mẹ ngươi, vốn tưởng giữ ngươi sẽ có ích lợi gì đó, nhưng vào lúc cần thiết, ngươi vẫn là vô dụng! Đáng lẽ ta nên nghe lời đạo sĩ kia mà ném ngươi đi!

"Đúng là Đường gia vẫn cứ nuôi dưỡng cái loại yêu nghiệt tai hoạ như ngươi!"



Nắm tay tôi siết chặt lại. Tôi cố hết sức kiềm chế, không lấy ra con dao rọc giấy luôn giấu trong túi.

"Đường Thiên Hải, ông muốn mắng tôi thế nào cũng được, nhưng hy vọng ông đừng dùng cái miệng thối để nhắc đến mẹ. Ông là người rõ hơn ai hết việc mẹ đã chết như thế nào!

"Tôi thực sự là tai hoạ của Đường gia sao? Ông bằng cách nào để đi từng bước đến ngày hôm nay, trong lòng ông không biết rõ sao?

"Chiến thuật tẩy não của ông dành cho Đường Tâm Nghiên là đủ rồi, đừng nghĩ áp nó lên tôi.

"Đường Thiên Hải, ông đừng vội, tôi nhất định sẽ làm cho ông phải hối hận. Ông nhất định phải hối hận vì 20 năm trước đã không gϊếŧ tôi!”

Trời quá trưa, nắng chói chang.

Vẻ mặt đáng ghét của Đường Thiên Hải lập tức biến thành màu gan lợn giận dữ.

Mà Đường Tâm Nghiên đứng phía sau, cau mày nhìn tôi, không nói một lời.

Xe của Lương Tuy chạy tới, tôi lên xe không thèm quay đầu lại. Trên xe điều hoà mát lạnh, anh cúi xuống nắm bàn tay vẫn còn run của tôi:

"Hôm nay không tệ, em đã kiềm chế được chính mình. Bắt đầu từ tuần sau, anh sẽ giảm liều thuốc cho em.”

Giọng của anh rất êm dịu, đôi mắt hơi cong như hoa đào chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của tôi.

Giống như ngoài tôi ra, anh không còn để ý đến cái gì khác.

Nó đã cho tôi đủ tự tin.

"Kết thúc đi, Lương Tuy. Đời này, em không muốn nhìn thấy ông ta nữa."

Anh mỉm cười nhẹ rồi hôn nhẹ lên trán tôi.

"Được. Đều nghe theo em."

42.

Tôi hỏi qua Lương Tuy, tiêu diệt Đường Thiên Hải sẽ có những khó khăn gì. Lương Tuy nói, chỉ cần tìm được điểm mấu chốt thì mọi chuyện sẽ dễ dàng.

Thật may mắn, tôi đã tìm ra điểm mấu chốt này.

Năm năm trước, Đường Thiên Hải mua một ngân hàng ở thị trấn nhỏ Giang Nam, huy động vốn và chiếm dụng vốn trái phép. Sau khi gây ra tổn thất lớn, ông ta đã hối lộ các quan chức chính phủ và thoát được tội.

Hai người đàn ông bắt cóc tôi là người tố cáo vụ việc đó. Vào dịp Tết Nguyên đán, tôi đến thăm họ, khi về tôi đã kể lại chuyện đó cho Lương Tuy.

Muốn dùng chuyện này để hạ gục Đường Thiên Hải, chỉ có thể dựa vào anh.

Lương Tuy hành động nhanh chóng, sau khi biết được sự thật, anh đã gửi một báo cáo và ngày hôm sau, Đường Thiên Hải bị bắt đi.

Những năm gần đây, do quản lý không tốt, Đường Thiên Hải trong nội bộ thì phá bên đông đắp bên tây, đối ngoại thì đắc tội người ta nên rất nhiều người đang chờ cơ hội này để ném đá xuống giếng.

Kết quả là nhiều cáo buộc lớn nhỏ chồng chất lên nhau, Đường Thiên Hải thậm chí không thể được tại ngoại chờ xét xử.

Một chân đã bước vào trong tù, không thể ra ngoài được nữa.

Quả báo đến quá nhanh, tôi chưa kịp phản ứng thì mọi chuyện đã kết thúc.

Có điều gì đó khiến tôi cảm thấy... không đủ thoả mãn.

Nhưng không ngờ chuyện của Đường Thiên Hải lại liên quan đến Lương Thiệu.

Viện kiểm sát phát hiện giữa Lương Thiệu và Đoàn Thiên Hải có giao dịch tài chính không rõ ràng, hơn nữa, Lương Thiệu còn tham ô toàn bộ số tiền Lương thị gửi tiết kiệm.

Lương Thiệu khăng khăng rằng đó là phí chia tay anh ta trả cho Đường Tâm Nghiên, không có một chút liên quan gì đến Đường Thiên Hải.

Lương tiên sinh chỉ có thể vận dụng mọi mối quan hệ để đưa Lương Thiệu ra khỏi nhà giam.

Chờ đến khi hắn quay về quỳ ở từ đường Lương gia, Lương Thiệu mới thú nhận rằng hắn cảm thấy bị Lương Tuy gây áp lực, muốn giữ thể diện nên đã bị ma quỳ xui khiến, biển thủ công quỹ, bắt tay vào một số dự án ở nước ngoài với Đường Thiên Hải.

Lương tiên sinh vô cùng tức giận, lập tức quyết định tống Lương Thiệu ngu xuẩn ra nước ngoài, không để hắn dính líu đến sản nghiệp của Lương gia.

Sau khi Lương Thiệu căm giận bỏ đi, Lương Tuy về thẳng nhà, vui sướиɠ khi người gặp hoạ, kể mọi chuyện với tôi.

Lúc đó, ngoài cửa sổ, bóng đêm mông lung.

Lương Tuy ngồi trên tấm thảm trước ghế sofa, một tay nghịch mái tóc dài của tôi, tay kia lắc chiếc cốc pha lê trong suốt, rất nhàn nhã.

"Anh đã đáp ứng mọi yêu cầu của em. Em định báo đáp anh như thế nào, Yêu Yêu?”

Giọng nói trầm thấp mê hoặc.

Tôi nhìn nét mặt đa tình của anh, nhưng lại chỉ cảm thấy tên đàn ông này thật sự không biết xấu hổ.

Đúng là anh đã giúp tôi hạ Đường Thiên Hải, nhưng tôi có thể thấy rằng anh chỉ lấy đó làm cái cớ để làm những việc muốn làm.

Từ việc anh từ chối kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, Lương gia Lương Thiệu về, đến việc Đường Tâm Nghiên cố tình tiếp cận, cám dỗ và cạm bẫy của Đường Thiên Hải...

Tất cả những chuyện này, rõ ràng là Lương Tuy đã chuẩn bị để diệt trừ đứa em Lương Thiệu kia.

Vậy thì giữa hai chúng ta nhiều lắm thì cũng chỉ có thể xem như là hợp tác đôi bên cùng có lợi, vậy làm sao nói chuyện báo đáp?

Nhưng tôi đang ở dưới mái hiên nhà người ta nên vẫn phải cúi đầu.

Cuối cùng, tôi cùng anh lăn lộn trên ghế sofa, trên thảm rồi quay về phòng ngủ.

Cho đến lúc, bầu trời bên ngoài khung cửa sổ kính sát trần mờ nhạt sáng dần.

Những ngón tay dài của anh lướt qua ngực tôi, khàn giọng hỏi: "Yêu Yêu, em có yêu anh không?"

Tôi suy nghĩ nhưng không trả lời.

Anh có vẻ hơi thất vọng.

Cuối cùng anh nói: “Không sao. Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian. Anh sẽ chữa khỏi bệnh cho em”

Tôi chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Khi cúi xuống lần nữa, anh càng mạnh bạo hơn.

Tốt xấu gì khi hợp tác diễn xuất, phải diễn cho tốt.

43.

Một ngày sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại lạ.

Tôi còn tưởng Đường Thiên Hải tự sát trong tù, tôi kích động đứng lên, nhưng lại là cuộc gọi từ bệnh viện.

Họ nói rằng Đường Tâm Nghiên bị thương nặng phải nhập viện, hôn mê bất tỉnh, cần có người nhà để ký tên.

Tôi thực sự không muốn trở thành người nhà của cô ta, nhưng bệnh viện không nghe giải thích mà cúp máy luôn.

Tôi chỉ có thể uể oải đến đó, xách theo giỏ trái cây và một bó hoa cúc trắng vàng thật to đến bệnh viện.

Nữ bác sĩ phụ khoa cau mày khi nhìn thấy tôi, nói rất cô đọng:

"Đường Tâm Nghiên có thai ngoài tử ©υиɠ được hai tháng. Nhưng tôi nhớ rằng cô ấy vừa phá thai cách đây không lâu.

“Cô ấy chắc không biết lần này mình có thai nên không kiềm chế sự điên cuồng của bạn trai, đến khi xuất huyết quá nhiều mới đưa đến đây, gần như mất đi nửa cái mạng.

"Những gì có thể làm được, tôi đã làm hết rồi. Chị gái cô sau này không thể mang thai được nữa. Tuổi còn trẻ như vậy, sao lại lãng phí bản thân như thế. Cô vẫn nên… khuyên chị mình đi”.

Sau đó cô liếc nhìn bó hoa cúc trong ngực tôi, cau mày rồi bỏ đi.

Đường Tâm Nghiên vẫn đang hôn mê bên trong, tôi chỉ có thể nhìn cô ta qua cửa kính.

Sắc mặt tái nhợt như không còn một giọt máu, nửa cánh tay lộ ra đầy vết bầm tím, rõ ràng là cô ta đã bị tra tấn không nhẹ.

Nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể nằm im lặng ở đó, không còn kiêu ngạo như trước nữa.

Có lẽ là do song sinh liền tâm, lúc này tôi dường như có thể mơ hồ cảm nhận được nỗi đau của cô ta.

Nhưng năm đó, khi tôi sắp chết, cô ta đang ở đâu?

Nói tóm lại... không phải ở chỗ tôi.

44.

Buổi chiều.

Lương tiên sinh mang theo tên đầu sỏ Lương Thiệu đến.

Lương tiên sinh đưa ra một chi phiếu, muốn tôi chuyển cho Đường Tâm Nghiên, cũng muốn tôi giữ kín mồm miệng, không nói ra việc Lương Thiệu chơi đùa suýt gϊếŧ chết chị gái tôi.

Sau đó ông ta còn nói, Lương gia không phải là một gia tộc nhỏ như tôi nghĩ, Lương Tuy sớm muộn gì cũng phải về kế thừa sản nghiệp của gia tộc, đến lúc đó ông ta cũng sẽ đưa cho tôi một chi phiếu, làm cho tôi cút đi.

Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, nhét chi phiếu dưới gối Đường Tâm Nghiên.

Lương tiên sinh một bước vừa đi, Lương Thiệu bước lại gần nhìn tôi một cách cực kỳ hạ lưu bằng đôi mắt xanh biếc:

"Chị gái em rất phóng túng, mấy ngày nay tôi và chị em rất vui vẻ. Em đẹp hơn cô ta nhiều, không biết kỹ năng có tốt hơn cô ấy không?

"Tôi nghĩ hẳn là không tồi, nếu không anh trai tôi cũng sẽ không mê mẩn em như vậy.

"Sao chúng ta không tìm cơ hội thử một lần? Tôi nhất định biết cách làm cho em vui hơn anh trai tôi.

"Thế nào, có cân nhắc một chút đến tôi không, quý cô xinh đẹp?"

Tôi nhìn vẻ mặt đáng khinh của hắn, nhếch môi cười. Sau đó, giơ tay lên và tát mạnh vào mặt hắn:

"Đây là phòng vô trùng. Đồ bẩn thỉu, mời rời đi."

Vào lúc đó, tôi dường như nhìn thấy những ngón tay của Đường Tâm Nghiên khẽ động.

Nhưng chắc là tôi hoa mắt thôi.

Tôi chỉ không thể chịu được những kẻ cặn bã. Cũng không quan hệ gì đến việc hắn cặn bã với chị gái tôi.

45.

Khi Đường Tâm Nghiên tỉnh dậy, tôi đang ngồi bên giường gọt táo.

Cô ta liếc nhìn tôi, mí mắt run rẩy, rồi nhắm lại ngay lập tức. Tôi chế giễu:

“Tôi biết chị không muốn nhìn thấy tôi, tôi cũng vậy. Tôi ở chỗ này chờ chị, chỉ là có một chuyện muốn kể cho chị nghe. Nói xong tôi sẽ đi ngay, không lãng phí thời gian của chị."

Cô ta cau mày, rõ ràng không muốn nghe câu chuyện này.

Tôi xoay quả táo trong tay, thì thầm kể:

"Ngày xửa ngày xưa, ở một trấn nhỏ của Giang Nam, có một tiểu tử tên A Hải. Hắn không giống những kẻ thô tục, thủ cựu trong thôn mà khá thông minh và có dũng khí.

“Hắn không ở nhà làm ruộng mà học cách làm ăn với những thương nhân ở bên ngoài. Mấy năm qua, hắn kiếm được không ít tiền.

"Anh ta xây một căn nhà nhỏ hai tầng, mua một chiếc ô tô, rất phát đạt, cưới cô gái xinh đẹp và dịu dàng nhất trấn.

“Kết hôn được nửa năm, cô vợ xinh đẹp của A Hải mang thai, bác sĩ nói đó là song thai.

“Đáng tiếc, người vợ này từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, thật sự rất khó để cô ấy mang thai đôi, khả năng cao là cô ấy sẽ gặp nguy hiểm khi sinh.

"Nhưng lúc đó A Hải tính toán rất khôn ngoan, song sinh... cũng không tệ.

“Nếu có hai con trai, nhất định phải giống hắn, có thể giúp hắn làm ăn kiếm được nhiều tiền. Nếu có hai con gái thì phải xinh đẹp giống vợ hắn, lớn lên sẽ cưới thêm hai người nữa, nhất định cũng có thể giúp được hắn.

“Sau khi lập ra kế hoạch như vậy, A Hải không nghe theo đề nghị phá thai của bác sĩ mà tiếp tục thuyết giáo và tẩy não cô vợ đơn thuần của mình, cuối cùng thuyết phục được cô ấy rằng việc sinh con là hoàn toàn đúng đắn.

“Mười tháng sau, người vợ đến ngày sinh, bác sĩ khuyên nên sinh mổ. Nhưng ở nông thôn có câu nói, sinh thường thì tốt hơn. Lúc đó bà ngoại bọn trẻ vẫn chưa đến nên A Hải đã tự mình quyết định, yêu cầu vợ nhất quyết sinh thường. Sau khi sinh được đứa đầu, người vợ suýt ngất xỉu, chờ đến đứa thứ hai sinh ra, cô liền băng huyết.

“Cứ như vậy, người vợ chết trong phòng sinh. A Hải tuy rất đau lòng nhưng nhìn hai cô con gái trong tay, cảm thấy một mạng đổi hai mạng cũng coi như không bị thiệt.

"Sau đó, trong đám tang của người vợ, một đạo sĩ mù đến, nói với A Hải rằng hai đứa con gái này cùng hắn bát tự không hợp, sau này nhất định sẽ cùng hắn xung đột, chống lại nhau.”

“A Hải nghĩ thầm, làm sao có thể được? Hai đứa con này hắn đã đổi bằng một người vợ, làm sao xung đột cho được?

“Cho nên A Hải suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định chỉ đem đứa con gái lớn đi, để lại đứa con gái nhỏ cho bà ngoại.

“Sau đó ông ta đã nói dối.

“Từ nhỏ, ông ta đã không ngừng nói với đứa con lớn rằng, đứa nhỏ sinh ra là để đòi nợ họ. Khi lớn lên, nó sẽ không từ thủ đoạn để cướp đi mọi thứ của đứa lớn, thậm chí còn chia rẽ tình cảm cha con họ, làm cho Đường gia gà chó không yên.

"Thật trùng hợp, đứa nhỏ này có khuôn mặt xinh đẹp, ngày đầu tiên về nhà đã thu hút sự chú ý của mọi người.

“Vì thế đứa con gái lớn càng tin lời cha mình hơn. Kể từ ngày đó, cô ta không ngừng bắt nạt em mình.

“Được sự ngầm ủng hộ và đồng tình của cha, cô ta luôn cho rằng những gì mình làm là đúng.

“Nhưng cô con gái nhỏ lớn lên cùng bà ngoại luôn nhớ rằng, chị gái mình là người thân thiết nhất trên đời nên luôn nhường nhịn bằng mọi cách có thể, không bao giờ phản kháng.

“Mà lúc đó A Hải đang nghĩ gì? Hắn nhất định suy nghĩ, hai đứa con gái này, đứa nào cũng có thể lợi dụng được. Hắn đem đứa lớn nuôi dưỡng thật tốt, về sau nhất định sẽ mang lại lợi ích lớn cho hắn.

"Còn đứa nhỏ tuy xa cách với hắn, nhưng vẫn là người của Đường gia, đến lúc cần thiết đẩy nó ra ngoài, không chừng vẫn có điểm tác dụng.

“Cho nên dưới sự an bài của A Hải, cặp song sinh của hắn cứ dây dưa như vậy mà trưởng thành.

"Có lẽ đứa con gái lớn đã bị tẩy não quá thành công, hoặc có lẽ cô ta đã thừa hưởng sự nhẫn tâm của A Hải, dưới sự ức hϊếp không ngừng của cô ta, cô con gái nhỏ cuối cùng đã mắc bệnh tâm thần trầm trọng.

"Năm 19 tuổi, cô ấy đã tự sát, đã chết.

“Đúng lúc này, bà ngoại, người luôn bảo hộ đứa nhỏ, đột nhiên xuất hiện.

“Bà ngoại đau lòng cho đứa cháu tội nghiệp của mình, đã gửi cháu về, bảo cháu phải đi tìm công đạo cho chính mình.

“Đứa con gái nhỏ trở về, trải qua nhiều lần lột xác, may mắn gặp được nhiều người giúp đỡ, vì thế lần này cô ấy đã thành công.

“A Hải, kẻ bị ám ảnh bởi tiền bạc, lợi nhuận, không còn nhân tính đã bị đưa vào tù, kết án chung thân.

"Đứa con gái lớn ngu xuẩn, độc ác, vẫn nghĩ muốn leo lên con trai nhà giàu, bị hắn đùa bỡn, phá huỷ danh tiếng, phá huỷ cơ thể, sau này không bao giờ có thể làm mẹ được nữa.

"Chuyện xưa đến đây cũng sắp kết thúc rồi, dù sao ác giả ác báo, thiện hữu thiện chung.

"Thế nào Đường Tâm Nghiên, câu chuyện của tôi thú vị không?"

46.

Đường Tâm Nghiên không biết khi nào đã mở mắt ra. Cô ta bất động nhìn lên trần nhà, đôi mắt trống rỗng.

Có lẽ là do lượng thông tin quá nhiều, cô ta không tiếp nhận được hết.

Tôi đặt quả táo đã gọt vỏ lên chiếc bàn nhỏ.

Sau đó cô khàn giọng hỏi: "Có thật không? Tái sinh, có thật không?"

Tôi cười cười: “Kể lại chuyện xưa cho chị thôi, thật giả hay không không quan trọng”.

Cô ta dừng lại rồi hỏi: “Còn đứa con gái nhỏ thì sao? Thù hận báo xong rồi, chắc hẳn cô ta rất vui vẻ, rất đắc ý?”

Tôi lau con dao gọt trái cây trong tay:

"Con gái nhỏ? Con gái nhỏ vẫn như vậy. Chứng rối loạn lưỡng cực vẫn chưa khỏi. Cô ấy vẫn liên tục có ý nghĩ tự tử và gϊếŧ người mỗi ngày. Cô ấy uống rất nhiều thuốc và mất ngủ hàng đêm.

"Vui vẻ, đắc ý? Chắc là không. Dù sao cô ấy đã không còn bà ngoại, không còn chị gái, kết quả là chỉ còn một mình ở trên đời.

“Cho nên chị xem, dù sống lại, đứa con nhỏ vẫn là bi thảm đi?"

Đường Tâm Nghiên nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì. Rồi bỗng nhiên chảy nước mắt:

“Vì sao… không cho tôi biết? Nhiều chuyện như vậy, kể cả chuyện của mẹ, sao không nói cho tôi?”

Tôi cười càng sâu: “Không nói sao, chị gái? Nhiều lần tôi muốn tìm đến chị, nhiều lần tôi muốn vươn tay về phía chị, không phải chị đều cự tuyệt hay sao?

"Chị luôn chọn đứng về phía Đường Thiên Hải, không phải tôi.

"Đường Tâm Nghiên, đi từng bước đến đường này, đều là chị gieo gió gặt bão, không thể trách người khác."

Tôi đứng dậy, chặn lại góc chăn, sau đó đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô ta:

"Bà ngoại luôn nói, song sinh liền tâm. Tôi không hận chị, nhưng cũng không thể tha thứ cho chị, tôi nghĩ chắc chị cũng cảm thấy như thế.

“Chị hãm hại tôi, tôi cũng hại chị, hai chị em mình như vậy huề nhau.

“Quãng đời còn lại sau này, chúng ta làm người xa lạ đi.

"Hãy sống tốt nhé. Đời còn dài lắm chị ạ."

Lúc đóng cửa rời đi, tôi nghe thấy cô ta khóc. Còn khóc thật sự đau lòng.

Tôi chỉ xoa xoa khóe mắt hơi đau.

Quay người bỏ đi.

47.

Sau đó.

Nghe nói Đường Tâm Nghiên bỏ học, một mình đi về trấn Giang Nam sống. Trước khi đi, cô ta đến gặp Đường Thiên Hải trong tù.

Không biết hai người đã nói chuyện gì, chỉ biết sau đó, Đường Thiên Hải chỉ sau một đêm tóc đã bạc, cũng không còn giãy giụa nữa, chỉ lặng lẽ ăn cơm tù.

Lại nói, xem như đại thù của tôi đã được báo. Nhưng tôi không cảm thấy vui vẻ cho lắm.

Lương Tuy nói, đó là do tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực.

Tuy nhiên, anh cũng cho biết các chỉ số tâm lý của tôi đều thay đổi tích cực.

Chắc là tôi sắp được anh ấy chữa khỏi rồi.

Nhìn những vết sẹo vốn đã rất nhạt trên cánh tay, tôi chợt nhớ hình như đã lâu lắm rồi tôi chưa cầm con dao rọc giấy lên.

Liệu tôi có thực sự sẽ khá hơn?

Ai biết được.

48.

Gần đây Lương Tuy rất bận rộn.

Phòng khám tâm lý đang làm ăn rất phát đạt, Lương tiên sinh không ngừng vận động anh quay lại tiếp quản gia nghiệp.

Nhưng không hiểu sao anh vẫn tìm được thời gian ở bên tôi vào lúc này. Vẫn là kiểu hận không thể mang theo tôi bám dính bên người 24/24.

Tôi nghĩ chắc hẳn anh ấy vẫn biết, tôi không còn lựa chọn nào khác.

Tôi chỉ có thể dùng đến con át chủ bài của mình một lần nữa - ngủ với anh.

Đêm qua chúng tôi quấn lấy nhau đến nửa đêm. Cho đến khi anh đi tắm, tôi thả hai viên thuốc ngủ vào ly nước.

Cuối cùng, khi anh ngủ thϊếp đi trên người tôi thì trời đã gần sáng.

Lê đôi chân yếu ớt của mình, tôi lấy chiếc vali đã đóng gói từ trước, vội vàng bỏ chạy.

Khi anh tỉnh dậy, tôi đã hạ cánh xuống London.

Tôi đã nộp đơn xin làm sinh viên trao đổi trong ba năm từ lúc còn nghỉ hè. Chỉ là tôi không nói cho Lương Tuy biết.

Bởi tôi đoán, anh chắc chắn sẽ không để tôi đi.

Bởi tôi đoán, chắc hẳn anh vẫn tiếp tục hỏi tôi câu hỏi ngu ngốc đó.

Tôi quá lười để trả lời qua loa nữa rồi.

Nhưng khi Lương Tuy gọi điện thoại chất vấn, tôi vẫn lễ phép trả lời.

Anh thật sự tức giận: "Đường Yêu Yêu, em coi anh là thứ rác rưởi gì vậy? Dùng xong là vứt đi à? Đồ sói mắt trắng nhỏ này, em có lương tâm không?"

Tôi chỉ còn cách phân trần: “Bác sĩ Lương, đừng buộc tội người ta oan uổng như vậy.

"Phí khám chữa bệnh em đã trả đủ vào thẻ của anh. Những gì anh làm cho em, em đã giành cả nửa mùa hè để bù đắp cho anh, sao anh nói em không có lương tâm?

“Hơn nữa ba anh nói, sớm muộn gì cũng đưa ra chi phiếu để bắt em rời xa anh. Bây giờ em tự bỏ đi, tiết kiệm không ít tiền cho Lương gia, anh không cảm ơn em thì thôi lại còn mắng nữa.

“Bác sĩ Lương, chúng ta lớn cả rồi, tụ được cũng tan được. Điện thoại quốc tế đắt tiền, lần sau đừng gọi cho em nữa”.

Sau đó tôi cúp điện thoại một cách gọn gàng.

Khi âm thanh điện thoại cuối cùng dừng lại, tôi gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng của anh ở đầu dây bên kia.

Chắc hẳn anh ta đang giả vờ bình tĩnh đẩy gọng kính trên sống mũi, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Nhưng may thay, tôi đã chạy xa đến mức có lẽ anh ấy sẽ không đuổi kịp được.

Sau này, mỗi khi tôi nhớ lại những năm tháng ở bên anh, tôi cảm thấy có lẽ anh thực sự yêu tôi.

Nhưng tôi... chưa từng yêu.

Ừm. Chưa từng yêu.

(Phiên ngoại)

Tôi đã hoàn thành ba năm học và gần như đã khỏi bệnh rối loạn lưỡng cực ở Anh.

Vì vậy tôi đã chọn ở lại nơi đáng yêu này mà không hề do dự.

Trang viên, lâu đài, mưa dai dẳng, bia êm dịu và gà rán.

Một mình tôi vẫn ổn.

Mỗi cuối tuần, tôi lại đến quảng trường nhỏ để phác họa.

Thỉnh thoảng có những cặp vợ chồng và người già đi ngang qua nhờ tôi vẽ chân dung cho họ.

Tôi không tính tiền, nhưng họ thường mời tôi một ly cà phê, hoặc mua một bó hoa rồi đặt lên giá vẽ của tôi.

Lãng mạn và thơ mộng.

Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng gặp những người thực sự tồi tệ. Giống như vừa rồi. Ném một tờ tiền mệnh giá lớn vào hộp màu vẽ của tôi.

Đúng, một tờ tiền màu đỏ Mao Trạch Đông.

Tôi nhướng mày trừng mắt nhìn anh: “Xin lỗi, thưa ngài…”

Hắn cụp lông mày xuống, tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi.

Đuôi mắt hoa đào của anh hơi nhướng lên, trong mắt chỉ phản chiếu hình ảnh của tôi.

“Cô có thể vẽ cho tôi một bức chân dung được không? Giá cả không thành vấn đề.

"Tôi sẽ tặng nó cho bạn gái của tôi nên vẽ sao cho tôi trông thật đẹp trai nhé"

Rồi anh bước tới ngồi lên chiếc ghế nhỏ của tôi, đẩy kính lên và nghịch nghịch chiếc áo sơ mi đen đang mặc.

Vẫn kiểu mặc áo như cũ, luôn chỉ cài ở nút thứ hai đến nút cuối cùng. Cũng không biết để câu dẫn ai.

Tôi lén trợn mắt:

"Tiên sinh, xin hỏi làm thế nào để vẽ ông đẹp hơn được? Vẽ ông giống như David được không?"

Anh cong mày cười cười:

"Không cần, chỉ cần vẽ tôi trông bại hoại nhã nhặn là được rồi. Bạn gái tôi nói, cô ấy thích tôi như vậy.

“Bởi vì tôi muốn dùng bức tranh này để nhắc nhở cô ấy, có một người bạn trai đẹp trai như vậy đang đợi cô ấy ở nhà.

“Đã đến lúc cô ấy phải về nhà rồi.

"Mọi người luôn phải về nhà, em thấy có đúng không, họa sĩ nhỏ?”

Ngày hôm đó ở London lâu lắm mới có ngày bầu trời trong xanh. Nhưng vẫn không bằng nụ cười toả nắng của nam nhân trước mặt.

Những gì anh nói vẫn khiến trái tim tôi rung động trong giây lát.

Hai cuộc đời, hai lần sống.

Tôi muốn có một gia đình.

Và anh ấy vẫn sẵn lòng trao nó cho tôi...

Tôi… vẫn có thể có được, phải không?

(hoàn)
« Chương Trước