Chương 3

Vương Thành thấy có điều không đúng, vội vàng tìm cho tôi một lối thoát:

"Bác sĩ Hạ, thật ra gần đây tôi hơi có cảm giác nóng rát ở bụng dưới, muốn bác sĩ kiểm tra thử.”

"Hay là thế này đi. Bác sĩ kê cho tôi một đơn thuốc, xem có thể giảm đau cho tôi không."

Đột nhiên, tôi hiểu ra mọi chuyện.

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc ghế anh ta đang ngồi và nói:

"Anh Vương, chiếc ghế anh đang ngồi có phải được làm từ gỗ tử đàn không?"

Vương Thành gật đầu, dường như thắc mắc vì sao tôi lại hỏi như vậy.

Tôi tiếp tục hỏi:

"Gần đây anh ngồi trên ghế từ bảy giờ tối đến chín giờ tối phải không?"

Vương Thành gật đầu nói:

"Để quảng bá cho bộ phim mới của tôi, gần đây tôi đều phát sóng trực tiếp hai tiếng mỗi ngày."

Tôi hắng giọng nói:

“Sở dĩ anh không cảm thấy ngứa ngáy là vì mùi thơm của gỗ tử đàn có thể ức chế tính nóng và chất độc trong cơ thể.”

“Cộng thêm bây giờ là đầu hạ, nhiệt độc trong cơ thể sẽ bắt đầu tấn công vào ban đêm.”

“Theo thời gian thì sẽ là từ bảy đến chín giờ tối.”

“Mà đúng lúc này anh lại ngồi trên chiếc ghế gỗ tử đàn để phát sóng trực tiếp, nhiệt độ được giảm bớt, đương nhiên sẽ không có cảm giác ngứa ngáy nữa.”

“Nhưng mà, đây không phải là chuyện tốt, triệu chứng ngứa ngáy là do cơ thể anh báo động, nhưng anh không phát hiện ra nên bây giờ tình trạng ảnh hưởng rất nghiêm trọng xuống bụng dưới của anh rồi.”

"Đó chính là lý do mà tại sao gần đây anh luôn có cảm giác nóng rát ở bụng dưới."

Tôi nói xong, trên mặt Vương Thành lộ ra vẻ nghi ngờ.

Cư dân mạng trực tiếp bùng nổ.

[Cười chết mất. Đây mà là y học cổ truyền ấy hả? Đây rõ ràng là bói toán mà đúng không? Sao chủ kênh lại có thể tự tin nói dối trắng trợn như vậy?]

[Người phát sóng trực tiếp thật lợi hại, cua gắt ghê.]

[Hiểu rồi, tôi sẽ mua vài chiếc ghế gỗ tử đàn để ở nhà ngồi cho đỡ ngứa.]



Tôi mặc kệ các bình luận kia, tiếp tục nói với Vương Thành:

"Bây giờ anh hãy đi tìm một chiếc ghế khác và ngồi ở đó vài phút, xem lời tôi nói có đúng hay không."

Vương Thành nghi ngờ đứng dậy, di chuyển một chiếc ghế da bình thường ở bên cạnh tới và ngồi xuống.

Chưa đầy ba phút, anh ta đã cau chặt mày.

Sau đó anh ta cúi xuống, dùng tay gãi gãi đầu gối và mắt cá chân.

[Chết tiệt, cô ấy thực sự nói đúng.]

[Y học cổ truyền Trung Quốc tuyệt vời đến vậy sao? Tôi vẫn không thể tin được.]

[Những tuyệt kỹ được truyền lại từ hàng ngàn năm mà không thất truyền thì sao có thể đơn giản như mọi người nghĩ chứ!]