“Lại lợi dụng người thân cận của mình để đoạt xá và tái sinh.”
Sau khi nghe Dịch Đê Mi nói, tôi lập tức cau mày.
Trong ảnh, bà ấy nhìn cháu trai bằng ánh mắt trìu mến.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, bà ấy lại nỡ cướp đi mạng sống của cháu ruột mình sao?
Tôi lưỡng lự rồi nói:
“Có lẽ bên trong có uẩn khúc gì đó…”
Dịch Đê Mi rũ lông mày, khịt mũi lạnh lùng:
"Ma là ma, đều là những thứ tàn nhẫn vô cảm."
"Sau khi chạm trán với chúng, đừng tỏ ra thương xót, cứ dùng sấm sét để gϊếŧ chúng."
Quan niệm này hoàn toàn bị bác bỏ khi chúng tôi chữa bệnh cho ma quỷ.
Ngoài việc cứu người và diệt ma, chúng tôi còn có phương pháp chữa bệnh cho ma.
Trong quá trình hành nghề y, tổ tiên chúng tôi đã gặp vô số hồn ma tốt bụng sẵn sàng giúp đỡ người khác.
Ngược lại trên thế gian này, dã tâm của một số người còn đáng sợ hơn cả ác linh.
Tôi không nhịn được mà đáp lại anh ta:
"Sao anh có thể biết được trên thế gian này không có những hồn ma tốt trong khi chính anh còn chưa từng trải nghiệm?"
Câu nói này dường như gây ra sự thay đổi nào đó, giọng nói của Dịch Đê Mi trong nháy mắt trở nên lạnh lùng vô cùng.
"Tôi không có thời gian để nói chuyện với một cô gái trẻ lớn lên trong nhà kính như cô."
"Giờ tôi sẽ đi tìm vị trí của ác linh kia, khiến chúng hồn phi phách tán không thể siêu sinh!"
Nói xong, anh ta đứng dậy đi sâu hơn vào trong biệt thự.
Tôi và Hạ Cẩn Ngôn không đoái hoài gì đến việc ăn uống, vội vàng đi theo anh ta.
Biệt thự này có diện tích lớn hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ, bên trong có nhiều phòng với các chức năng khác nhau.
Dịch Đê Mi nhíu mày, cầm tấm bùa bước đi nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã rời khỏi tầm mắt của chúng tôi.
Tôi và Hạ Cẩn Ngôn sánh vai nhau đi trong hành lang trống trải, anh ấy hạ giọng nói:
“Anh vừa nghĩ đến một khả năng khác.”
"Là Nam Dương thần thông, có thể dùng máu thịt của chính mình để chế tạo ra quỷ hài."
"Đầu tiên là tụ sát khí trong nhà, nuôi dưỡng một ác quỷ."
“Sau đó lợi dụng ác quỷ đó đoạt xá đứa con của mình, nuôi dưỡng một tiểu quỷ.”
“Tình thân có mối liên hệ với nhau, tiểu quỷ có thể bị người mẹ điều khiển mà không có bất kỳ sự phản kháng nào.”
"Tiểu quỷ này có thể mang đến phú quý, nhưng cũng có thể vô hình làm hại người, khó tránh khỏi có người bị cám dỗ..."
Tôi nghĩ đến sự quan tâm mà Bạch Chỉ dành cho đứa bé, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên và bất an.
"Nếu đã như vậy, tại sao cô ấy lại để chúng ta tới phá hỏng việc tốt của cô ấy?"
Sắc mặt Hạ Cẩn Ngôn âm trầm, nói từng chữ một:
“Máu thịt của những người tu hành như chúng ta là sự hỗ trợ tốt nhất cho những đứa trẻ ma.”
Lòng tôi chợt run lên, gương mặt hiền lành của Bạch Chỉ trong trí nhớ của tôi bắt đầu trở nên quỷ dị và đáng sợ.