Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 98

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bác sĩ Đỗ ồ một tiếng, mất một lúc mới phản ứng được, lắp bắp nói: “Bọn.. bọn họ ở đây… Không phải chứ, chắc đang nghỉ ngơi thôi, mà sao nghỉ lâu như vậy vẫn chưa đi ra nhỉ?” Anh nghĩ bụng: Có làm thật cũng không làm vào lúc này chứ.

“Đừng gõ cửa, gửi tin nhắn hỏi xem.”

Hai người tụm đầu lại, gửi tin nhắn hỏi chủ nhiệm lên kế hoạch thế nào, sau đó họ lên mạng tìm hướng dẫn, rồi ra bên ngoài dùng bữa. Bọn họ thấy ở khách sạn cũng có nhà hàng riêng, hình như là nhà hàng Ý, nhưng nhìn bề ngoài, không giống nơi người bình thường như họ có thể ăn được, lên mạng tra cũng không tra ra được cái gì. Hơn nữa họ còn phát hiện ra, khách sạn họ ở hiện tại không phải nơi ban đầu ban tổ chức sắp xếp cho họ. Một hội nghị như vậy, ngoài những người được mời ra, những người muốn tham gia hay dự thính phải tự bỏ tiền túi của mình, bởi vậy nên khách sạn và vé máy bay đều là bệnh viện cung cấp chi phí.

Một chuyến công tác dù không dài, chỉ có bốn, năm ngày, cũng tốn không ít tiền.

Khách sạn tên là Tokyo Baycourt Club, lên mạng không tìm được gì, dường như chưa từng có ai ở khách sạn này. Hai người tới quầy lễ tân hỏi, mới biết khách sạn có hệ thống hội viên, phải nộp phí hội viện gì đó, người bình thường đều không đặt phòng ở đây. Sau đó bác sĩ Đỗ nhẩm tính đổi tỉ giá ở một đêm, có phần không dám ở.

Nếu như là chủ nhiệm bỏ tiền ra, vậy thì thật ngại quá.. mà nếu chủ nhiệm không bỏ tiền, thì chắc chắn họ không trả nổi tiền ở khách sạn này. Họ phát sầu trong lòng, chủ nhiệm vẫn chưa trả lời tin nhắn, cũng không biết đang làm gì.

Lâm Thiên đặt phòng có nhà bếp, anh gọi điện nhờ người mang nguyên liệu nấu ăn tới, ở trong khách sạn nấu ăn cho bác sĩ Phó.

Bác sĩ Phó thích ăn món Trung, còn chỉ thích tay nghề của anh, nếu như ăn cơm ngoài, dù là nhà hàng nổi tiếng tới đâu, bếp trưởng giỏi thế nào, Phó Tinh Hà cũng cảm thấy nhạt như nước ốc, cứ luôn cảm thấy thiêu thiếu gì đó, có lẽ bởi hắn biết những món đó không phải do Lâm Thiên làm.

Lâm Thiên biết khẩu vị của bác sĩ Phó đã đổ rầm trước mình, bởi vậy nên dù có ra ngoài, Lâm Thiên cũng sẽ cố gắng tự mình nấu nướng trong điều kiện có hạn.

Hội nghị tổ chức vào ngày 26 tháng 12, chính là sau lễ Giáng Sinh một ngày, nhưng hôm nay mới là ngày 24, sau khi dùng bữa ở khách sạn xong, Lâm Thiên và bác sĩ Phó dắt cún con ra ngoài đi dạo.

Họ không đi quá xa, chỉ nắm tay nhau đi dạo ở con phố gần đó, để tiện dắt chó đi. Vừa ra khỏi khách sạn, khách sạn gửi hai quả táo Phú Sĩ được đóng gói đẹp mắt cho họ.

Lâm Thiên không xem bản đồ, chỉ tùy ý đi dạo xung quanh, họ từ từ đi tới công viên Ariake Nishi-futo, dựa vào lan can hóng gió biển. Hai người ngồi trên băng ghế dài, Lâm Thiên buộc Hope vào tay vịn băng ghế, để nó hoạt động trong bán kính một mét. Ánh đèn đường mờ nhạt, gió biển từ Bắc Thái Bình Dương thổi tới, Lâm Thiên lạnh đến mức rụt cổ vào trong khăn quàng, anh nghiêng đầu, tựa đầu lên bả vai bác sĩ Phó.

Bởi là đêm Giáng Sinh, ở công viên còn có những cặp tình nhân khác, mỗi băng ghế cách nhau hai mét, hầu như băng ghế nào cũng có người ngồi.

Ngón tay Lâm Thiên gãi gãi vào lòng bàn tay bác sĩ Phó, anh không nói gì, chỉ ngồi ở đó nghịch tay hắn.

Nghịch tay hắn còn chưa đủ, Lâm Thiên còn muốn nghịch những chỗ khác, anh xoa xoa gương mặt hắn, rồi bàn tay lại lần xuống. Ở băng ghế bên cạnh có một đôi nam nữ, họ bắt đầu hôn nhau, tiếng rất lớn, một lúc sau, Lâm Thiên nghe thấy tiếng tất chân bị xé rách, cùng những tiếng động không quá hòa hợp, liếc qua nhìn một chút, cô gái đã ngồi lên người chàng trai rồi.

Cục cưng nhà họ cũng đang nhìn đôi tình nhân kia, nhưng Hope không hiểu gì, nó kêu ẳng một tiếng, người đàn ông kia lườm về phía bên đây.

Lâm Thiên ghé sát tới bên người bác sĩ Phó, Phó Tinh Hà còn tưởng anh muốn nói gì, ai dè Lâm Thiên lại nói, thời tiết như này, cởϊ qυầи ra chắc lạnh lắm. Nói đoạn, anh gỡ vỏ hộp ra, đưa một quả táo cho Phó Tinh Hà, mình cũng bắt đầu gặm.

Bên kia bờ ánh đèn sáng rực, dưới những ánh đèn chằng chịt, là thành thị với dáng vẻ tương tự, những ánh đèn lặng yên trong mỗi căn nhà, như đang ngâm nga bản hòa ca giữa đêm tối.

Quay đầu nhìn sang Lâm Thiên, anh đang phồng miệng gặm quả táo, cứ nhai rôm rốp rồm rộp, ánh mắt sáng trong lại có vẻ mỏi mệt, rồi anh nghiêng đầu nở nụ cười với hắn.

Động tác nghiêng đầu này, để Lâm Thiên làm giống như đang quyến rũ vậy, ngón tay anh giữ lấy quả táo đỏ, đôi mắt Phó Tinh Hà tối sầm lại trong thoáng chốc, sau đó hắn nhoẻn cười, “Ăn xong quả táo chúng ta về khách sạn.”

Lúc bấy giờ Lâm Thiên như trông thấy cái gì đó, anh vươn tay ra nắm chặt bàn tay bác sĩ Phó. Bởi vì Phó Tinh Hà không đi làm, nên chiếc nhẫn vốn được đeo trên cổ hắn, nay lại được đeo trên tay. Năm ngón tay đan nhau, mười ngón khăng khít, một tay Lâm Thiên cầm táo gặm, miệng mơ hồ không rõ: “Em nhớ năm ngoái, anh kể chuyện ông già Noel cho em nghe, anh còn nhớ câu chuyện đó không?” Là một câu chuyện xưa, các em nhỏ đều thích nghe, mà Lâm Thiên cũng vậy.

Anh nhớ lúc đó bác sĩ Phó nói: “Vào ngày này mẹ sẽ kể chuyện cho con mình nghe, để anh kể em nghe.” — Thể như coi anh là đứa trẻ, còn hắn là người lớn trong nhà. Lâm Thiên ghi nhớ từng câu từng chữ, cả biểu cảm trên mặt hắn, cũng được Lâm Thiên khắc sâu trong lòng.

Phó Tinh Hà gật đầu, nói hắn nhớ chứ, “Cứ như chuyện ngày hôm qua vậy, rất rõ ràng.”

“Anh kể chuyện hay như vậy, em thích nghe anh kể chuyện nhất, anh à, hay là anh kể lại một lần nữa cho em nghe đi.” Lâm Thiên mở to mắt nhìn.

“Ừ,” Phó Tinh Hà khẽ nói, “Lát nữa về khách sạn anh kể tiếp cho em nghe.” Hắn cúi đầu cắn quả táo, tiếng vang giòn rụm.

Bên cạnh phát ra những tiếng dính dấp không coi ai ra gì, tuy rằng đã cố gắng kiềm chế, nhưng Lâm Thiên vẫn nghe thấy rõ ràng, Phó Tinh Hà dường như không nhịn được, còn chưa ăn hết táo, đã kéo Lâm Thiên rời đi.

Đi xa rồi, Lâm Thiên liền cười ha hả, Phó Tinh Hà biết anh đang cười cái gì, nheo mắt nhìn anh cười như không cười. Lâm Thiên nở nụ cười vô tội, sau đó cúi đầu gặm trái táo còn chưa ăn xong, trên đó toàn là nước miếng của Phó Tinh Hà. Nuốt xong rồi, Lâm Thiên tiếp lời: “Đợi lát nữa về, em cũng phải cưỡi lên người anh mới được.”

“Anh có thích tất không, nếu anh muốn xé, để em tới cửa hàng tiện lợi mua một đôi..” Ban nãy ngồi ở băng ghế, anh nghe thấy tiếng xé tất, tiếng rất đỗi nhẹ nhàng.

“…Lâm Tiểu Thiên.” Phó Tinh Hà véo mặt anh, “Anh không muốn những thứ này.”

“Thôi được rồi, em chỉ nói bừa thôi ý mà.” Lâm Thiên giơ tay lên, giơ về phía ánh sáng, ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, “Tầm này năm ngoái, anh đưa nhẫn cho em.” Phó Tinh Hà trông thấy nụ cười ấm áp trên gương mặt anh.

“Đúng không, em bắt anh lại.” Lâm Thiên còn nói, “Nhẫn đúng là thứ tốt.”

Phó Tinh Hà cốc đầu anh, “Nói rõ nào, là anh bắt em chứ.”

Lâm Thiên cười híp mắt chấp nhận ý của hắn, Phó Tinh Hà bất đắc dĩ nắm lấy tay anh, đưa lên miệng hà hơi, “Không được tùy tiện bỏ tay ra khỏi túi, sẽ lạnh đấy.”

“Em chỉ muốn khoe chiếc nhẫn một chút thôi..” Bên trong túi áo của Phó Tinh Hà, Lâm Thiên lại không kiềm chế được mà khẽ vuốt ve chiếc nhẫn kia, trong đầu tưởng tượng viên đá trong suốt được khảm vào chiếc nhẫn, đó là viên khoáng thạch độc nhất vô nhị, anh nhớ lại ngày hôm ấy, bác sĩ Phó không nói gì đã nhét nhẫn vào trong miệng anh, lừa anh đó là kẹo, còn nói đừng có nuốt.

Họ đi bộ về khách sạn, tuyết lất phất rơi bên ngoài, những bông tuyết nhỏ xíu, chạm vào nhiệt độ người liền tan, nếu không chú ý kỹ còn tưởng là mưa.

Không biết liệu mai tuyết có phủ kín đất hay không.

Phó Tinh Hà rót một cốc nước ấm cho Lâm Thiên, sau đó đi vào phòng tắm rửa. Lâm Thiên ngửa đầu tu ừng ực hết cốc nước, sau đó cởi sạch quần áo đi vào phòng tắm. Nhưng Phó Tinh Hà không muốn làm ở phòng tắm, dù cho phòng tắm đã được dọn sạch sẽ, trơn bóng như mới, hắn cũng không muốn. Nhưng dra trải giường, cùng các vật dụng hằng ngày như cốc chén trong phòng, Lâm Thiên đã cho người ta thay hết, sợ bác sĩ Phó dùng không quen.

Đừng nhìn bác sĩ Phó là bác sĩ, mà so với tổng giám đốc như anh còn kỹ tính hơn, cái gì cũng yêu cầu rất cao, nhất là ở phương diện chất lượng cuộc sống, yêu cầu cao đến mức người ta há hốc miệng, mà Lâm Thiên muốn chiều hắn, muốn chiều hắn cả đời.

Phó Tinh Hà bóp sữa tắm rồi thoa lên cơ thể anh, sữa tắm hương bơ thơm phức, Phó Tinh Hà xoa sữa thành bong bóng lên khắp người anh, hắn dùng quá nhiều sữa tắm, bong bóng nổi khắp bồn, thậm chí còn bay trong không khí, sau đó liền tan ra. Lâm Thiên thơm nức mùi sữa tắm, khiến Phó Tinh Hà không kiềm chế được mà cúi đầu cắn anh một cái.

Hắn đặt Lâm Thiên lên mặt kính hôn mấy phút, hơi nước trên phòng tắm khiến ánh mắt Lâm Thiên phủ một tầng sương mờ mịt, Phó Tinh Hà bất tri bất giác cắn nát miệng anh, đến khi nhận ra rồi, hắn vội buông anh ra. Hắn chăm chú nhìn Lâm Thiên một lúc lâu, sau đó khom lưng bế anh ra ngoài.

Trong khách sạn cung cấp hai loại áo tắm, một loại màu trắng phổ thông, loại còn lại là áo tắm kiểu Nhật, cả hai loại đều mới nguyên, kiểu của nam.

Lúc Phó Tinh Hà choàng áo lên người anh, Lâm Thiên vẫn còn đang ngẩn ra đó, “Anh à, mình không làm sao? Khoác áo vào làm gì?”

“Khoác vào đi.” Phó Tinh Hà không cho anh chen lời, “Anh thích nhìn em cởi đồ.”

Lâm Thiên ngơ ngác đáp dạ, trong đầu cứ văng vẳng câu nói anh thích nhìn em cởi đồ của bác sĩ Phó, bàn tay anh chậm chạp mặc chiếc áo choàng tắm màu xám đậm vào, sau đó buộc dây lưng. Chỉ là dây buộc đơn giản, thế nhưng hình như dây lưng này cũng có cách buộc riêng, nhưng Lâm Thiên không rõ lắm, chỉ buộc bừa trên eo. Áo tắm vốn rất vừa người, nhưng bởi Lâm Thiên thắt dây lỏng lẻo, khiến cả chiếc áo lỏng theo, nhất là ở phần vai, cả bả vai Lâm Thiên lộ ra, hoặc có lẽ là do cách anh mặc, mà bắp đùi cũng lộ ra hơn nửa.

Anh bước chân trần xuống giường, mở tủ rượu ra lấy rượu, anh không lấy rượu vang, mà lấy hai chai sake.

Rượu sake này còn được gọi là huân tửu, mùi rất thơm, giống như mùi trái cây và hoa. Lâm Thiên tìm chén uống, chén uống rượu này được gọi là Sakazuki, hình dáng giống như một cái đĩa nhỏ. Anh rót rượu đầy chén, một chén đưa cho bác sĩ Phó, một chén mình tự uống.

Phó Tinh Hà không thích anh uống rượu, nhưng hắn không thể không thừa nhận, dáng vẻ say rượu của Lâm Thiên thật khiến cho người ta ngứa ngáy, có lúc anh còn bắt chước tiếng mèo kêu với hắn.

Lâm Thiên không uống là bao, anh không muốn mình say khướt, bởi vậy nên chỉ nhấp một chén rồi thôi.

Tivi của khách sạn phát chương trình người lớn trả tiền, hồi chiều Lâm Thiên đã xem qua. Anh bật tivi lên, từ đối điện với Phó Tinh Hà, mà chuyển sang ngồi kế bên hắn.

Lâm Thiên bật một kênh người lớn, là kênh phim địa phương, âm lượng mở không quá lớn, cũng không có phụ đề. Lâm Thiên biết nói vài câu tiếng Nhật, nhưng không quá thông thạo, bởi vậy nên chỉ xem hình đoán nội dung.

Người mặc đồ hầu gái là một người da trắng tóc vàng mắt xanh, dường như đang bị giam cầm, cơ thể trần trụi, bị trói lên, còn bịt mắt lại, miệng hoảng hốt kêu help. Hai phút sau, trong ống kính xuất hiện mấy người đàn ông, Lâm Thiên lập tức xốc tinh thần chăm chú xem tivi, họ còn chơi tập thể nữa!!

Một đám người giở trò với tiểu thụ ngoại quốc, tiểu thụ khóc như mưa, từ chống cự cho tới thuận theo, chỉ mất có mười phút.

“Lâm Thiên.” Phó Tinh Hà bắt đầu không thể kiềm chế, hắn cũng bị hình ảnh kí©h thí©ɧ, tuy rằng hắn không cần kí©h thí©ɧ.

Lâm Thiên từ từ dựa vào người Phó Tinh Hà, “Bác sĩ Phó, có phải anh thấy hình ảnh trên tivi thật dâʍ đãиɠ không, tivi ấy mà..” Bàn tay từ từ lần xuống cởi thắt lưng Phó Tinh Hà, anh đặt tay mình lên, gương mặt dán tới trước mặt hắn. Thắt lưng bản không quá to, đeo vào che mắt là vừa khít.

Lâm Thiên nhắm mắt lại, nhịp thở đã bắt đầu rối loạn, “Anh à, anh giúp em bịt mắt lại đi, em muốn bịt mắt.”

“Bịt mắt cũng chỉ có một mình anh thôi, anh không có ba đầu sáu tay đâu.” Phó Tinh Hà liếc nhìn màn hình, có gã trai chơi cửa sau, có gã cưỡi lên đầu cậu ta làm teabag, có gã hôn lên ngực cậu ta, có gã kéo tay cậu ta để tự an ủi. Muôn hình vạn trạng, không cần hiểu ngôn ngữ cũng rõ ràng.

Lâm Thiên nói: “Ơ.. không phải đâu, anh nghĩ đi đâu vậy? Em chỉ mở bừa thôi, em có biết là some đâu? Em không có hứng thú với chơi tập thể, cả đám người họ gộp lại cũng không to bằng em, em chỉ thích anh thôi.”

Phó Tinh Hà liếc nhìn tivi, sau đó phát hiện ra, mấy gã da đen này, quả nhiên vẫn không ‘dậy thì’ bằng Kẹo Sữa nhà họ.

“Không bịt mắt.” Nói rồi hắn tắt tivi đi, tránh cho Lâm Thiên bị mấy tình tiết trong tivi làm phiền, lại nghĩ ra mấy trò kì lạ gì.

Đúng lúc này, bé Hope ở bên ngoài phòng khách, dường như nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, bắt đầu sủa mấy tiếng, ở ngay bên ngoài phòng ngủ.

Lâm Thiên cứ tưởng cún con không được trả lời sẽ bỏ đi, không ngờ Hope vẫn còn đứng bên ngoài sủa, Lâm Thiên không thể làm gì khác, đành phải mở cửa phòng, đưa nó tới một phòng ngủ khác, còn nhẹ nhàng dỗ nó: “Cục cưng ngoan, hôm nay con ngủ một mình một giường đi, ba ba không chơi với con được.” Đắp kín chăn cho cún cưng rồi, anh lại dỗ Hope thêm mấy câu nữa, Lâm Thiên đóng cửa lại, quay trở về phòng ngủ.

Sau khi rửa sạch tay rồi, Lâm Thiên quay trở lại bên cạnh bác sĩ Phó. Anh thấy chai rượu sake trước mặt đã cạn. Lâm Thiên cũng lười làm trò với hắn, hai tay gỡ vạt áo hắn, dán cả người tới, hôn lên bờ môi hắn, bàn tay tùy ý xoa nắn cơ bắp tay hắn.

Bởi vì uống rượu, mà trong miệng bác sĩ Phó hiếm khi có vị ngòn ngọt, đầu lưỡi Lâm Thiên luồn vào, nhìn động tác nóng vội của anh, người không biết còn tưởng rằng anh muốn đè Phó Tinh Hà mà làm. Kết quả sau khi Lâm Thiên thực sự đè hắn rồi, Phó Tinh Hà đột nhiên trở mình, đổi khách làm chủ mà giữ lấy anh.

Hắn không nói câu nào, Phó Tinh Hà dễ dàng cởϊ áσ tắm trên người Lâm Thiên xuống, hắn cúi đầu hôn môi anh, đầu lưỡi liếʍ láp vài vòng trên vành tai, Lâm Thiên nhắm đôi mắt, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, vươn tay xoa nắn lên cậu em đã cứng rắn của hắn. Phó Tinh Hà khựng lại một chút, hơi thở ồ ồ, quay đầu ngậm lấy môi anh, bàn tay ôm lấy vòng eo anh.

Trước kia toàn là Lâm Thiên uống say, Phó Tinh Hà tỉnh táo, hôm nay lại đổi thành Phó Tinh Hà uống không ít, mà Lâm Thiên thì tỉnh. Nhưng mà tửu lượng của bác sĩ Phó không tồi, dường như không ảnh hưởng một chút nào.

Hắn hôn đến là hung bạo, không khí trong khoang miệng Lâm Thiên bị hút sạch hết chẳng còn chút dư thừa, chẳng mấy chốc đầu óc rối mù, hắn cảm thấy màn dạo đầu đã tương đối rồi, bởi vì Lâm Thiên đã cảm nhận được ham muốn.

Đợi Phó Tinh Hà rời khỏi môi mình, hai tay Lâm Thiên ôm lấy cổ hắn, ánh mắt đưa tình, tình ý rơi vào trong mắt Phó Tinh Hà, giống như Lâm Thiên đưa cả thế giới của mình tới trước mặt hắn.

“Anh à, anh bế em lên giường đi.”

Lúc lên máy bay, đúng là hai người không mang theo hành lý, trong túi Lâm Thiên chỉ mang theo dầu bôi trơn, mà bαo ©αo sυ khách sạn chuẩn bị thì đặt ở tủ đầu giường.

Phó Tinh Hà không nói lời nào bế anh lên giường, lại tiếp tục giữ lấy anh mà hôn, yết hầu Lâm Thiên bị ngậm, đôi chân nghịch ngợm mà cử động, bởi quanh năm bơi lội, nên cơ thể dẻo dai, khoác chân lên bả vai rộng của bác sĩ Phó.

“Anh bác sĩ Phó…” Lâm Thiên gọi một tiếng, anh biết bác sĩ Phó thích mình gọi như vậy, đúng như dự đoán, đôi mắt bác sĩ Phó trở nên thâm sâu, con dã thú ở sâu trong tiềm thức đã thức tỉnh. Bàn tay hắn nắm chặt bắp đùi Lâm Thiên, hơi nhổm người dậy, trông thấy tư thế có thể nói là rất dâʍ đãиɠ của Lâm Thiên.

Lâm Thiên nhổm mông lên, duy trì động tác hông như vậy, đôi chân anh khom vào, gần như dán sát vào l*иg ngực mình, cả cậu em cũng dán chặt vào cơ bụng, chạm tới tận rốn, cái miệng nhỏ phía sau mấp máy hướng về phía Phó Tinh Hà.

Anh dang rộng chân, dáng vẻ như muốn hắn làm.

Bàn tay Phó Tinh Hà trượt trên đùi Lâm Thiên, hắn hơi ngả người, cầm lấy dầu bôi trơn mang từ trong nước.

Trong hành lý chỉ có 30ml dầu bôi trơn, Lâm Thiên đã tính toán, chỗ này chỉ đủ dùng trong một buổi tối, mai lại tới tiệm thuốc mua.

Phó Tinh Hà bôi dầu vào khe mông Lâm Thiên, chất lỏng lành lạnh thoáng cái bị bôi vào hạ thân, Lâm Thiên không kiềm chế được mà cơ thể run lên, Phó Tinh Hà bóp hơn một nửa chỗ đó ra, dầu bôi trơn sền sệt như mật ong dính lấy tay hắn, hắn đưa ngón tay vào.

Lâm Thiên mở rộng chân mình ra, để hắn thuận tiện tiến vào.

Về cơ bản, lần nào bước dạo đầu Phó Tinh Hà cũng mở rộng cho anh, một tay hắn đưa vào sâu trong miệng dưới của Lâm Thiên, tay kia xoa xoa anh đào trước ngực, Lâm Thiên hơi nheo mắt lại nhìn hắn, cái miệng nhỏ theo nhịp thở mà thít chặt lại, siết chặt lấy ngón tay Phó Tinh Hà, Lâm Thiên cũng duỗi tay còn lại ra xoa nắn quả anh đào còn lại, còn đưa tay lên miệng liếʍ một chút, ngón tay dính đầy nước miếng, lại vòng xung quanh quả anh đào. Khiến quả anh đào óng lên lấp lánh, giống như bị người ta liếʍ láp qua. Anh thấp giọng nói: “Anh à, anh hôn nó đi.”

Phó Tinh Hà nhìn anh, cuối cùng không chút do dự mà cúi đầu, ngậm lấy một quả, hắn hút mạnh một cái, tiếng mυ"ŧ vào rất lớn, “chụt” một tiếng, Lâm Thiên hít sâu một hơi, cảm giác tê dại từ trước ngực lan ra, lên thẳng trán, khiến anh hít thở nhanh, cơ mông thít chặt lại, ngón chân cũng co vào.

Ngón tay bị cắn chặt, lúc rút ra Phó Tinh Hà cảm nhận được lực cản rất lớn.

“Lâm Tiểu Thiên, thả lỏng người.” Hắn nhận ra cái miệng nhỏ của Lâm Thiên không chỉ khao khát bình thường, lúc co vào như muốn hút lấy hắn vậy, ngón tay Phó Tinh Hà khẽ cong lên, gãi lên cái miệng đang khao khát của anh.

Lâm Thiên thở hổn hển, từ từ thả lỏng người ra, “Anh à anh vào đi, em không chịu được nữa rồi, ngứa quá à.” Thấy Phó Tinh Hà không cử động, Lâm Thiên tiếp tục nói: “Được rồi mà anh, bên trong em ướt rồi, sẽ không đau đâu, lúc anh vào chậm một chút là được rồi.”

Phó Tinh Hà vẫn không cử động, “Hôm nay lúc ở trên máy bay, em nói gì với Hope ý nhỉ?”

Đột nhiên hắn lại hỏi một câu không liên quan, khiến Lâm Thiên nghẹn lời, “….Em quên rồi.” Chuyện sáng nay, không ngờ Phó Tinh Hà còn nhớ rõ, lại còn chọn lúc này để hỏi.

“Nghĩ kỹ lại đi.” Phó Tinh Hà quỳ trên giường, đẩy mông Lâm Thiên, cậu em của hắn cũng đặt ở chỗ cái miệng nhỏ, nhưng không đưa vào.

“Rồi rồi,” Lâm Thiên thỏa hiệp, “Em gọi nó là bé ngoan.”

“Còn gì nữa không?”

“….Cục cưng?” Lâm Thiên không dám chắc nói.

Phó Tinh Hà ừm một tiếng, “Còn nữa.”

Lâm Thiên vắt óc nghĩ một chút, bình thường anh cũng chỉ gọi Hope mấy tên như vậy thôi, tuy hơi thân mật một chút, nhưng chung quy vẫn là thú cưng mà, bác sĩ Phó ăn dấm này ư?

“Trước đó anh dặn em thế nào? Đừng gọi nó là con trai.”

Lâm Thiên xin thề, “Em không gọi Hope là con trai mà, cùng lắm chỉ gọi là cục cưng ngoan thôi.”

“Thế em không coi nó là con trai à?” Phó Tinh Hà dùng giọng mũi “hử” một tiếng, bàn tay không nặng không nhẹ nhéo cậu em của anh, xoa nắn cậu em mấy giây, rồi buông ra.

Lâm Thiên liền kinh hãi, “Thôi mà, em sai rồi, em là cục cưng ngoan của anh, anh đừng trả treo em như vậy nữa mà.” Đôi chân anh co lên, quấn lấy eo Phó Tinh Hà, nhổm mông lên cọ vào cây gậy th*t dựng thẳng của hắn. Mông anh cọ lên cậu em nhà hắn mấy cái, cơ mông co lại, kẹp lấy cậu em nhà bác sĩ Phó. “Anh à anh vào đi, em thực sự không chịu được nữa rồi.” Bên trong dầu bôi trơn kia có thành phần thúc tình, khác với các loại dầu bôi trơn khác, lại bôi nhiều như vậy, Lâm Thiên vốn không thể chịu đựng được.

Đừng nói là Lâm Thiên, mà ngay cả Phó Tinh Hà cũng không thể kiềm chế được, hắn không cố ý muốn dằn vặt Lâm Thiên, tuy rằng hắn không ghét chuyện trong nhà có cún con, nhưng hắn không chịu được cảnh Lâm Thiên dịu dàng với cún con như vậy. Hắn thấy dáng vẻ của Lâm Thiên khi ở trước mặt người ngoài một kiểu, lúc đối diện với mình lại là một kiểu khác, nhưng bây giờ thì, lại còn có thêm một ngoại lệ nữa.

Điều này nằm ngoài dự tính ban đầu khi Phó Tinh Hà mua thú cưng cho Lâm Thiên.

“Được rồi, chúng ta làm ba điều quy ước.” Hắn chạm vào cái miệng nhỏ, qυყ đầυ hơi nhướn vào, “Gọi là cục cưng cũng được, nhưng đừng nuôi nó như con trai, ôm nó cũng được thôi, nhưng không được hôn, nếu như…”

“Vâng vâng vâng, em hứa mà.” Lâm Thiên không ngừng lắc mông, Phó Tinh Hà không kiềm chế được, đi vào hơn một nửa, hắn bất đắc dĩ nói: “Lâm Tiểu Thiên, nói được thì phải làm được, em hiểu không?”

Lâm Thiên gật đầu, giọng mềm mại, “Chắc chắn em sẽ nhớ thật lâu! Anh mau đi vào đi, làm em to bụng, để em sinh con trai cho anh có được không…”

Phó Tinh Hà có chút mù quáng, tuy rằng không thích Lâm Thiên nói như vậy, nhưng hắn vẫn bị kí©h thí©ɧ rất lớn. Hắn đưa toàn bộ vào, đẩy tới nơi sâu nhất, Lâm Thiên ồ một tiếng, giọng mũi nặng nề: “Anh à anh to quá, lấp đầy em rồi..”

Ban nãy cái mông Lâm Thiên ngứa đến không chịu nổi, giờ sau khi cái miệng được lấp đầy, cảm giác ngứa ngáy sau khi qυყ đầυ đưa vào không những không giảm đi, mà ngược lại còn dữ dội hơn, Lâm Thiên dang rộng chân ra, để cậu em của bác sĩ Phó càng tiến sâu vào, miệng lưỡi anh khô khốc, cất những tiếng lả lơi: “A… sâu quá.. em muốn nữa… anh lớn quá… đâm Tiểu Thiên thật thoải mái..”

Dáng vẻ dâʍ đãиɠ này, chỉ khi đối mặt với Phó Tinh Hà Lâm Tiểu Thiên mới để lộ ra, chứ bình thường sẽ không như vậy.

Phó Tinh Hà bị anh kí©h thí©ɧ, hông dùng sức, đẩy thật nhanh vào bên trong cái miệng dưới của anh.

Cậu em của hắn ra ra vào vào bên trong Lâm Thiên, như ẩn như hiện, miệng huyệt sưng đỏ không ngừng phun ra chất lỏng dính dấp, không giống như dầu bôi trơn mà trước đó bôi vào, mà ngược lại như do cơ thể tự tiết ra. Nhưng cửa sau của đàn ông không có chức năng này, Phó Tinh Hà biết rõ.

Nhưng nơi đó của Lâm Thiên rất ẩm ướt, chỉ 15ml dầu bôi trơn không đủ được như vậy. Nước quá nhiều, khiến cậu em của Phó Tinh Hà càng ngâm càng trướng to, hút hết sức lực của hắn, kêu gọi hắn cả đời đừng rời xa thân thể Lâm Thiên. Hắn vỗ vỗ mông Lâm Thiên mấy cái, giống như đang trừng phạt, khiến Lâm Thiên càng rêи ɾỉ lớn hơn, “Anh à… làm nát em đi…”

Phó Tinh Hà bảo anh là đồ dâʍ đãиɠ, Lâm Thiên thở hổn hển rêи ɾỉ nói: “Em chỉ… chỉ dâʍ đãиɠ trước mặt anh thôi, chỉ để anh làm thôi.. aa… anh đâm thoải mái quá, anh à, sâu hơn nữa đi…”

Dường như bên trong Lâm Thiên toàn là nước, Phó Tinh Hà đâm mạnh vào bên trong, còn vừa vỗ mông anh, quấy đảo miệng dưới của Lâm Thiên, phát ra những tiếng “bành bạch”, tiếng nước rất lớn, như vòi nước bị hỏng, trào ra ngoài, trào ra phía trước, làm ướt nhẹp khu rừng rậm nam tính của Phó Tinh Hà.

Lúc ở trên giường Phó Tinh Hà cũng rất kiệm lời, hắn rất hiếm khi dùng ngôn ngữ để kí©h thí©ɧ Lâm Thiên, cùng lắm chỉ gọi anh là đồ dâʍ đãиɠ, nói anh siết chặt vào, cùng lắm chỉ như vậy thôi, thế nhưng hắn sẽ đè lên người Lâm Thiên, cắn vành tai, nói yêu anh.

Điều này kí©h thí©ɧ Lâm Thiên hơn bất cứ thứ gì khác, “Anh à, bác sĩ Phó… em thực sự rất yêu anh…”

Phó Tinh Hà hôn cằm anh, đoạn nói: “Anh biết.” Bàn tay hắn lùa vào mái tóc đẫm mồ hôi của Lâm Thiên, “Anh cũng yêu em, yêu cả việc làʍ t̠ìиɦ với em.”

Lúc hắn nói vậy, Lâm Thiên cảm thấy linh hồn mình bị hắn làm đến bay lên, anh dùng sức ôm chặt lấy vai bác sĩ Phó, dâʍ ɖị©ɧ theo nơi hai người kết hợp nhỏ xuống dưới, ga trải giường ướt một mảng, giống như Lâm Thiên bị bác sĩ Phó làm đến mức ra nướ© ŧıểυ.

Phó Tinh Hà ra sức đâm anh, cái eo nhanh chóng đẩy về phía trước, hắn đâm Lâm Thiên, hai âm nang phía dưới cậu em dính sát vào mông Lâm Thiên, lúc đâm vào, âm nang đập vào mông, mang theo tiếng nước lạch bạch. Những nơi bị qυყ đầυ đâm vào như bị điện giật, Lâm Thiên không kiềm chế được mà ngọ nguậy, cơ mông co thắt, không tự chủ mà siết chặt, cắn chặt lấy cây gậy th*t trong cơ thể mình. Bác sĩ Phó thể lực tốt, lúc làm anh đều ra sức, khiến Lâm Thiên nhũn ra.

“Anh à anh giỏi quá.. anh à… sướиɠ muốn chết.. anh à.. em muốn nữa..”

Cứ đâm vào như vậy hồi lâu, tốc độ của Phó Tinh Hà vẫn rất nhanh, chưa từng giảm lại, Lâm Thiên cũng không ngừng rêи ɾỉ phóng đãng, kí©h thí©ɧ hắn, cuối cùng Phó Tinh Hà xả đạn vào bên trong, Lâm Thiên không bị đâm đến nỗi không lên nổi, anh quỳ xuống, nằm nhoài lên người Phó Tinh Hà, giúp hắn khẩu giao. Anh hôn lên qυყ đầυ khổng lồ của bác sĩ Phó, sau đó há miệng ngậm cậu bé thô to từ mặt bên, ra sức liếʍ láp. Đầu lưỡi anh đảo vòng lên đó, cuối cùng vòng tới phía trước, ngậm qυყ đầυ vào, ra sức hút vào cổ họng, Phó Tinh Hà xoa xoa gò má anh, “Đừng dùng sức, đừng nuốt quá sâu vào cổ họng.”

Lâm Thiên không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra những tiếng ậm ờ không rõ, anh vẫn rất thích để Phó Tinh Hà đâm vào thật sâu, qυყ đầυ chạm vào yết hầu, khiến Phó Tinh Hà thấy vô cùng thoải mái, không muốn rời đi, nhưng không thể để như vậy được, hắn biết Lâm Thiên làm vậy sẽ rất khó chịu, bởi vì hắn cũng thường ngậm cậu bé của Lâm Thiên thật sâu, lúc yết hầu hút lấy cậu bé, còn sướиɠ hơn khi đâm vào miệng dưới nhiều.

Mà lần nào Lâm Thiên cũng ngăn cản hắn, nói dùng tay là được rồi.

Anh mυ"ŧ lấy bác sĩ Phó hai, ba phút, Phó Tinh Hà ôm đầu anh, không để anh tiếp tục nữa, sau đó hắn giữ Lâm Thiên lại, vùi đầu khẩu giao cho anh.

Đợi Lâm Thiên bắn vào trong miệng hắn rồi, Phó Tinh Hà mới tiếp tục làm lần thứ hai, hắn đổi tư thế khác, Lâm Thiên chủ động nằm sấp, để bác sĩ Phó đi vào từ phía sau. Tư thế này càng sướиɠ hơn một chút, Lâm Thiên và bác sĩ Phó đều cảm thấy thoải mái hơn.

Hắn cảm nhận được cái miệng dưới bị cậu em của mình ra sức đâm vào, Lâm Thiên cảm thấy mình bị đâm hỏng rồi, sao mà sâu tới vậy, anh bị đâm tới điểm G, bác sĩ Phó hiểu rõ thân thể anh, nắm lấy eo anh, qυყ đầυ đâm vào nơi nhạy cảm nhất, sau đó lại đâm mãnh liệt không ngừng, đôi chân Lâm Thiên mềm nhũn, bị hắn làm đến mức miệng vô thức há ra, nước miếng chảy dài cũng không biết, cây súng vừa mới bắn một lần lại bắt đầu lên đạn, mắt nhỏ rỉ nước, bắp đùi co giật.

Hạ thân hai người dính dấp, mông Lâm Thiên ướt nhẹp chất lỏng đặc sệt giống như mật ong, Phó Tinh Hà đưa tay lau đi, sau đó đưa lên miệng nếm.

“Anh à… Anh thực sự muốn làm nát em, anh lớn quá…” Giọng Lâm Thiên như đang nức nở, anh tỳ cằm lên gối, quay đầu nhìn lại Phó Tinh Hà.

Phó Tinh Hà giữ lấy tay anh, nắm lấy lòng bàn tay anh mà nhanh chóng thúc vào, “Lâm Tiểu Thiên, anh thương em mà.”

Viền mắt Lâm Thiên đỏ ửng lên, bị hắn đâm đến bắn ra, Phó Tinh Hà lật anh lại, bắn lần hai.

Đến lần thứ ba, Lâm Thiên không muốn hắn đeo bao, anh cưỡi lên người hắn, từ từ uốn éo mông. Hai tay anh đè lên cơ bụng bác sĩ Phó, đôi chân tách ra quỳ gối bên người bác sĩ Phó, Phó Tinh Hà nắm lấy cánh mông anh, để anh lên xuống theo nhịp của mình, từ chậm rãi đến nhanh hơn, Lâm Thiên lại ngồi xuống, nhổm lên lại ngồi xuống, lần nào cũng để hắn đẩy tới nơi sâu nhất, đâm khiến mức cả cơ thể anh như tê dại.

Phó Tinh Hà nâng anh lên rồi lại ấn xuống, cứ nâng lên rồi lại ấn xuống, cuối cùng đến khi hắn sắp tới giới hạn, lại một lần nữa đứng dậy, giữ chặt Lâm Thiên mà làm mãnh liệt. Đôi chân Lâm Thiên gác lên bả vai hắn, linh hồn sắp bay lên, như một bóng đèn sắp hỏng, chớp nhoáng lúc sáng lúc mờ. Anh mặc cây súng làm càn bên trong cơ thể mình, cổ họng rêи ɾỉ không rõ, dường như đang gọi anh ơi anh à.

Hắn cúi đầu hôn môi Lâm Thiên, xoa xoa gò má anh, “Có mệt không?”

“Không mệt.” Lâm Thiên lắc đầu, nói bằng giọng mũi: “Em còn muốn nữa….”
« Chương TrướcChương Tiếp »