Đại Cương sợ lạnh, cứ tới mùa đông là cậu ta lại trùm kín mít như một chú gấu bự. Lúc làm việc cậu mặc âu phục, nhưng bên trong có tới hai lớp áo giữ ấm, cộng thêm một chiếc áo lông cừu, Lâm Thiên nói người cậu ta lắm mỡ như vậy còn phải sợ lạnh à, Đại Cương liền dõng dạc phản bác: “Béo thì béo, nhưng người em ít lông mà!”
Trời lạnh như vậy, cậu ta không kiềm chế được muốn đi tiểu, trước đây mùa đông bọn họ cũng thường đi ăn thịt xiên, cứ chốc chốc cậu lại nói mình muốn đi tiểu, lúc uống bia vào lại càng nghĩ nhiều hơn, đến khi say khướt rồi, Đại Cương còn muốn đi tiểu ngay ngoài đường.
Thực ra Lâm Thiên cũng không thấy mất mặt gì, lúc say anh cũng có tật xấu, ấy là thích nói, lại còn nói rất nhiều. Người ta nói rượu vào nói thật, Lâm Thiên cũng như vậy, sau khi say anh chỉ nói mấy lời thật lòng. Những khi ấy anh lại ôm vai Đại Cương léo nhéo, cậu là người anh em thân thiết nhất của tôi.
Khác với Lâm Thành An có cả một đống hồ bằng cẩu hữu, anh thực sự chỉ có một người anh em thân thiết là Đại Cương.
Đại Cương sống rất tùy tiện, cậu ăn đồ ven đường từ nhỏ, cậu ta thích nhất là đậu phụ thúi, thích ăn quán vỉa hè, uống bia đêm. Cậu ta hẹn Lâm Thiên ở một quán vỉa hè phố Đan Đông, ăn hải sản nướng.
Quán Quảng Đông mà cậu ta hẹn Lâm Thiên đã mở được vài chục năm, thay chủ mấy lượt rồi, nhưng mùi vị vẫn ngon tuyệt cú mèo như trước. Lúc Lâm Thiên tới, Đại Cương đang lấy khăn ướt lau bàn ghế, cậu ta biết Lâm Thiên có bệnh thiếu gia, anh có thể theo cậu ta đi ăn thịt xiên nướng, nhưng nhất định phải lau sạch đồ giúp anh.
Tuy rằng lau bàn ghế một chút không có tác dụng gì, nhưng cũng yên tâm ngoài mặt.
Quán này khác các quán vỉa hè khác ở phố Đan Đông, nơi đây rất đơn sơ, họ ngồi trên nền xi măng, bàn cũng chẳng được coi là vững, lại còn rất cũ kỹ, bên ngoài có một tấm vải bạt che mưa che gió, trên đỉnh có mái hiên, dưới đất thì vương vãi giấy ăn được vo viên cùng xương xẩu,.. xung quanh còn có chó hoang.
Trông Lâm Thiên có vẻ không hợp với nơi này, anh trai phục vụ ân cần đi tới lau bàn, anh ta lấy khăn lau qua loa, Đại Cương không kịp cản lại, mặt tối sầm xuống, chiếc bàn khó khăn lắm mới dùng khăn ướt lau sạch, giờ bóng nhẫy mỡ vàng.
Khóe miệng cậu ta giần giật, ngăn cản anh chàng kia đi lau ghế, “Ê đừng, bạn tui không thích ngồi ghế sạch đâu.”
Lâm Thiên không cố kỵ gì cả, liền ngồi xuống.
Đại Cương thấy anh mặc ít như vậy, liền hỏi: “Anh không lạnh à?”
Gió phương Bắc thổi tung cả tấm bạt che lên, Lâm Thiên lạnh run người, “Có hơi hơi.”
Đại Cương cười ha hả, tiện tay mở nắp bia, “Uống tí bia cho ấm, hay em gọi rượu trắng nhé?”
Lâm Thiên xua tay, “Tôi không uống nhiều được.”
“Người nhà quản à?”
Lâm Thiên nói đúng vậy.
Chai bia trong tay Đại Cương “Xùy” một tiếng, bọt trào hết ra ngoài, cậu ta cầm bình rượu đứng dậy, ướt cả quần.
“Cái người kia á? Quản anh cơ à? Kinh nhỉ, làm em tò mò quá,” Đại Cương nói, “Kiểu phụ nữ nào mà có thể bắt được anh, khiến anh phải động lòng vậy? Đừng đùa nha.”
Lâm Thiên cười cười không nói gì, rót một cốc bia cho mình, “Tối nay tôi chỉ uống tối đa ba cốc thôi.”
Đại Cương hô to: “Để em gọi hai vại.”
Lâm Thiên rất kiên quyết, “Không được đâu.” Anh còn nhớ rõ lời của bác sĩ Phó, bác sĩ Phó nói cái gì thì là cái đó, Lâm Thiên không uống nhiều.
“Được rồi, có gia thất cái liền khác hẳn.” Đại Cương đành phải thỏa hiệp, anh chàng phục vụ kia bưng thức ăn lên, có hải sản nướng, cùng với hai mươi xiên đậu phụ thúi mà Đại Cương nhờ ra quán thịt nướng gần đó mua.
Cậu ta đưa một trăm tệ, còn dư coi như tiền boa.
Lâm Thiên thích ăn đậu hũ non chưng trứng và đậu tương, anh thích dùng hải sâm, tôm sú, và mực xào. Anh mang theo bộ đồ ăn của mình, từ tốn cầm đũa lên gắp đồ, Đại Cương cười, “Anh vẫn cẩn thận thế.”
Cậu ta còn gọi rất nhiều đồ nướng, Lâm Thiên ăn một cách từ tốn, vừa chuyện trò cùng Đại Cương, vừa nhâm nhi bia.
Nhưng anh đã nói ba cốc là ba cốc, kiên quyết không chịu uống nhiều hơn.
Đại Cương uống nhiều, đứng lên nói muốn đi tiểu, Lâm Thiên bảo cậu ta ra gốc cây không người kia mà xử lý, Đại Cương lại bảo có chó.
“Cậu còn sợ chó nữa à? Nó không sợ cậu đã là tốt lắm rồi.”
“Em sợ chó mà!” Cậu ợ rượu.
Trong đời Đại Cương sợ nhất là chó, thứ nhì là sợ lạnh, thứ ba là sợ không có đậu phụ thúi để ăn.
Lâm Thiên bảo cậu ta tự đi.
Đại Cương không còn cách nào, cậu tìm nhân viên phục vụ đưa mình đi, mà cậu ta không chịu, Đại Cương nói sẽ cho cậu ta một trăm tệ, giúp cậu mua một phần song bì nãi, anh chàng kia liền đồng ý.
Một lúc sau, Đại Cương quay về, Lâm Thiên gửi định vị qua wechat cho bác sĩ Phó.
Định vị hiển thị đường Đan Đông.
“Sao lại ở đấy?” Phó Tinh Hà nhanh chóng trả lời.
Lâm Thiên biết không nên để bác sĩ Phó qua đây, ở đây có rất nhiều quán ven đường nổi tiếng, nơi đây rất đơn sơ.. Nói cách khác là bẩn, Phó Tinh Hà không chịu được.
Anh gửi emo bán moe cho bác sĩ Phó.
Phó Tinh Hà: “Ở đấy nhiều người xấu.”
Lâm Thiên đọc tin này liền cười: “Em không sợ người xấu!”
Phó Tinh Hà trả lời: “Em uống bao nhiêu rồi?”
“Ba cốc.”
“Anh qua đón em.”
Lâm Thiên nói vâng.
Anh chàng kia mua song bì nãi về, Lâm Thiên lấy thìa của mình xúc ăn.
Đại Cương thấy vậy thì nghẹn họng mất một lúc, “Cô nào chịu nổi anh chứ?”
Lâm Thiên cười híp mắt nói: “Người ấy còn ưa sạch hơn cả tôi ấy, mấy chỗ này còn lâu mới tới.”
Đại Cương ồ lên, “Thánh khiết như thế cơ á?”
Lâm Thiên nhớ lại dáng vẻ của bác sĩ Phó, nói đúng vậy. Bác sĩ Phó nhà anh đúng là rất thánh khiết, có câu gì ý nhỉ? Gần bùn mà lại chẳng tanh mùi bùn?
Đại Cương nhìn dáng vẻ kia của anh, cả người nổi da gà, cậu ta lại uống thêm mấy cốc nữa, lúc này gió thốc vào, cả người lạnh run lên, cậu lại buồn tiểu rồi.
Điện thoại của Lâm Thiên đổ chuông, là Phó Tinh Hà gọi tới, hắn đến nơi rồi.
“Em đang ở quán nào?”
Phó Tinh Hà xuống xe, mấy quán ven đường mịt mù khói lửa, mùi dầu mỡ bẩn tưởi xộc vào khoang mũi, so với Lâm Thiên hắn càng không hợp với nơi này hơn, khắp người toát ra khí tức bài xích.
Hắn chau mày, vẻ mặt không vui một chút nào.
Lâm Thiên lập tức gửi voice qua cho hắn: “Anh đừng vào, để em đi ra, chỗ này bẩn lắm, anh đứng ở đầu phố đợi em, bạn em uống say…”
“Bồn cầu ơi, Thiên Nhi ơi, em muốn đi tè…” Đại Cương nhào qua, đúng lúc này bị ghi âm vào, Lâm Thiên buông tay, tin nhắn liền gửi đi.
Lâm Thiên thấy tin nhắn bị gửi đi, run lên ba cái liền.
Anh đỡ Đại Cương dậy, vẻ mặt hết sức khó coi.
Nơi đây ầm ĩ nhiều người, Phó Tinh Hà nghe voice hơi vất vả, lúc nghe thấy giọng nói xa lạ kia nói gì đó, vẻ mặt hắn tối sầm xuống. Hắn đi vào bên trong, vừa đi vừa nhìn quanh, nhưng mấy quán này còn có tầng trên, nơi này rất nhiều người, hắn không thể tìm thấy Lâm Thiên.
Hắn nói với Lâm Thiên: “Anh đã vào rồi, em ở đâu.”
Lâm Thiên không còn cách nào, đành phải nói cho hắn biết quán mình đang ở, anh thanh toán tiền, đỡ lấy Đại Cương còn to hơn cả mình, kéo như kéo một chú chó chết dí ra ngoài.
Ngoài đường có rất nhiều người say.
Lâm Thiên cảm thấy bất ổn, anh nghĩ tiêu rồi, bác sĩ Phó ghét chỗ này thế nào, anh quá rõ.
Anh đành phải ngây ngốc đứng chờ ngoài cửa quán, gió phương Bắc lạnh cắt, mấy quán ven đường phía sau ầm ĩ tiếng nói cười, ánh đèn vàng ấm áp, mùi thức ăn hỗn tạp nhưng thơm nức mũi, Lâm Thiên đã uống mấy cốc, anh không thấy lạnh, nhưng trong lòng lại hốt hoảng khôn nguôi, bác sĩ Phó muốn qua đây.
Anh làm như vậy có đúng không.. Lâm Thiên sợ bác sĩ Phó không thích mình như vậy.
Một lúc sau, Phó Tinh Hà tìm thấy quán kia, cũng trông thấy Lâm Thiên đang đứng đợi ngoài cửa.
Hắn đi tới.
Lâm Thiên lập tức đứng thẳng người, nhưng Đại Cương ở bên cạnh vẫn không ngừng làm loạn, miệng cứ lảm nhảm “Bồn tiểu cơ, bồn tiểu cơ”.
Anh xấu hổ lắm ý.
Trên mặt Phó Tinh Hà không thể hiện rõ thái độ, nhưng Lâm Thiên có thể nhìn ra hắn đang khó chịu, nhất định lúc này bác sĩ Phó đang vô cùng khó chịu!
“Bạn em à?” Phó Tinh Hà nheo mắt lại, nhìn Lâm Thiên giữ lấy cổ tay áo bạn mình, hắn vừa dứt lời, Đại Cương liền ôm rịt lấy eo Lâm Thiên, gào to: “Thiên Nhi.. cho em đi tè đi!”
Lâm Thiên vội buông tay ra, “Cậu.. cậu ấy.. cậu ấy uống say, bác sĩ Phó à anh hãy bỏ qua cho, cậu ấy là Đại Cương, là… là người bạn duy nhất của em.” Anh mím chặt môi, nhìn về phía Phó Tinh Hà.
Người bạn duy nhất.
Phó Tinh Hà nắm được trọng điểm.
Hắn chau mày, “Gọi lái xe thuê cho cậu ta đi.”
Lâm Thiên nghĩ có lẽ bác sĩ Phó để ý tới việc Đại Cương chạm vào mình, anh liền tìm một cây cột, để cho Đại Cương ôm.
Anh thấy trên tay bác sĩ Phó mang theo nước táo, đoán có lẽ hắn mang tới để cho anh uống giải rượu.
Nhưng Lâm Thiên rất nghe lời, anh chỉ uống ba cốc, thoạt trông vẫn rất bình thường, chỉ là cả người nồng mùi rượu, gương mặt đỏ hây hây.
Phó Tinh Hà có vẻ mất hứng, khiến Lâm Thiên rất lo, anh tìm lái xe thuê ở gần đó, nhờ anh ta đỡ Đại Cương lên xe đưa về nhà.
Giải quyết xong Đại Cương, Lâm Thiên mới lên xe bác sĩ Phó.
Phó Tinh Hà vặn nắp chai nước táo đưa cho Lâm Thiên uống, Lâm Thiên ngoan ngoãn uống hết, bộ dạng nhận sai, “Em chỉ uống có ba cốc thôi.”
Hắn không nói gì.
Lâm Thiên muốn ôm hắn, nhưng trên người anh có mùi, anh không dám ôm, chỉ biết ngồi rầu rĩ ở ghế phó lái, đoạn vươn hai tay ra, giống như muốn được hắn ôm vậy.
Phó Tinh Hà giúp anh thắt dây an toàn, “Còn nói không uống nhiều, quên cả thắt dây an toàn nữa này.” Hắn sờ sờ mặt Lâm Thiên, “Em ăn những gì?”
Lâm Thiên hớn hở, kể tên từng món, từng món cho hắn nghe, “…Trứng chưng nè, ngỗng quay nè, ừm.. ừm… em còn ăn cả song bì nãi nữa!”
Mũi Phó Tinh Hà giần giật, hỏi: “Đậu phụ thúi?”
Lâm Thiên ngượng ngùng, “Em không ăn, bạn em ăn… Đại Cương thích ăn đậu phụ thúi nhất.”
“Người bạn duy nhất à?” Phó Tinh Hà vẫn đang vuốt ve mặt anh.
Lâm Thiên giật mình, sau đó nhỏ giọng vâng một tiếng, “Bọn em là bạn học chục năm.. giờ thì là đồng nghiệp, cậu.. cậu ấy thẳng, anh đừng để ý, cậu ấy uống say..”
“Anh để ý.”
Lâm Thiên ngẩn ra.
Bàn tay Phó Tinh Hà dùng lực mạnh, cằm Lâm Thiên bị hắn nắm lấy, “Anh không thích người khác chạm vào em.”
Lâm Thiên đang định giải thích, lại nghe thấy Phó Tinh Hà nói: “Lần này tha cho em đấy.”
—— Dù thế nào hắn cũng không thể ngờ, hôm nay lại biết chuyện như vậy. Lâm Thiên là con nhà giàu, hắn cứ tưởng, Lâm Thiên có rất nhiều bạn, dù có không thân thiết, thì cũng có rất nhiều, cuối tuần anh sẽ theo bạn mình đi cưỡi ngựa, đánh golf.
Kết quả, cậu nhóc Lâm Thiên lại như vậy, lại chạy tới phố Đan Đông, cùng một tên thô kệch miệng lảm nhảm nướ© ŧıểυ ăn ở quán Quảng Đông vỉa hè.
Phó Tinh Hà không thích chỗ này một chút nào.
Nhưng vì muốn tìm Lâm Thiên, hắn lại đi vào đây, cả người ám mùi dầu mỡ hôi nồng.
Hắn thở dài, buông Lâm Thiên ra, Lâm Thiên lại ôm lấy tay hắn, “Sau này em sẽ không để người khác chạm vào mình nữa, nhất định sẽ không như vậy nữa! Em chỉ cho anh chạm thôi! Bác sĩ Phó.. người em thuộc về anh, em yêu anh.”
Ánh mắt Phó Tinh Hà tối sầm lại, mà mắt Lâm Thiên lại sáng trong như vì tinh tú trên cao.
Hắn lại một lần nữa nắm lấy cằm Lâm Thiên, giọng khản đặc, “Lâm Thiên, em tự chuốc lấy.”
Lâm Thiên chớp chớp mắt.
Phó Tinh Hà hôn anh, nếm vị dầu mỡ bẩn, nếm được vị ngỗng quay, trứng chưng, đậu phụ thúi, cậu nhóc này còn nói mình không ăn à, còn có song bì nãi, mùi sữa thật là ngấy, còn cả mùi rượu thật nồng.
Nhưng Kẹo Sữa nhà hắn rất ngọt ngào.
Phó Tinh Hà bảo anh nhắm mắt lại, ở trên xe hôn anh hồi lâu.
Lâm Thiên thở hổn hển, khuy áo mở toang, Phó Tinh Hà gặm cắn lên xương quai xanh, mυ"ŧ thật nhiều lần lên những quả dâu tây chín mọng ban ngày hắn trồng.
Anh bị hôn đến là sung sướиɠ, vươn tay vuốt ve cơ bụng Phó Tinh Hà, “Bác sĩ Phó, anh không ngại em ăn mấy món kia sao…”
Phó Tinh Hà lặng im, giọng nói để lộ sự bất mẫn, nhưng hắn vẫn nói: “Không ngại.”
Lâm Thiên nở nụ cười, tươi như hoa nở, “Thật ạ.”
Phó Tinh Hà nói ừ, “Lần sau không được ăn mấy món này đâu nhé.”
Lâm Thiên đáp dạ, “Em nghe anh ạ.”
Hai người hôn xong, cuối cùng Phó Tinh Hà cũng buông anh ra, hắn khởi động ô tô. Điều hòa bật lên, trong xe rất ấm. Lâm Thiên lặng lẽ bỏ hai viên kẹo gum vào miệng.
“Bác sĩ Phó, đêm nay anh có muốn qua nhà em không?”
“Nhà em á?” Phó Tinh Hà quay sang nhìn anh.
“Vâng.. em ở một mình, anh chưa tới bao giờ nhỉ, có ảnh em hồi bé đó, anh có muốn xem không?” Anh nhìn về phía Phó Tinh Hà.
Phó Tinh Hà không nói được hay không, mà hắn hỏi: “Em ở một mình từ khi nào vậy?”
“Đại học…” Lâm Thiên trả lời, “Nhưng lúc đấy em không có tiền, nên thuê phòng trọ gần trường, sau đó thì em mua nhà ở đây.”
“Em tự mua nhà à?”
Lâm Thiên gật đầu.
Phó Tinh Hà rất bất ngờ, hắn còn tưởng nhà của Lâm Thiên là được người nhà mua cho, nhà ở cung đường như vậy, lại còn rộng như thế, chắc chắn phải tốn một số tiền khổng lồ, hơn nữa không phải cứ có tiền là mua được, một người khó mà gánh nổi.
Huống hồ Lâm Thiên còn trẻ như vậy.
Lâm Thiên sống một mình như thế nào? Phó Tinh Hà rất tò mò, rất muốn đi tìm hiểu về anh. Ngày hôm nay tới mấy quán vỉa hè kia, đã thay đổi hoàn toàn cách nghĩ ban đầu của hắn về Lâm Thiên.
Anh khác hẳn so với hắn nghĩ.
Lâm Thiên xuất thân như vậy, hẳn là không thiếu cái gì mới đúng, nhưng anh lại rất thiếu cảm giác an toàn. Qua lời nói, qua cách anh ôm hắn, cùng với biểu hiện của anh khi ở trên giường là có thể nhìn thấy rõ ràng. Anh bám chặt lấy hắn, như một chiếc phao cứu sinh, Phó Tinh Hà như một tấm phiến được kẻ chết đuối vớ được, hắn trở nên vô cùng quan trọng với Lâm Thiên.
Phó Tinh Hà vẫn còn nhớ rõ đường nhà Lâm Thiên, hắn lái qua đó, Lâm Thiên nắm chặt dây an toàn, ánh mắt mông lung dừng trên người Phó Tinh Hà. Nhà anh rất rộng, thuê người tới dọn định kỳ, ngay cả lúc không ở cũng thuê người tới dọn, khu vườn thì nửa tháng có người tới tỉa hoa lá, ngay cả đài phun nước cũng có người lau.
Xe lái tới cổng, Lâm Thiên vừa xuống xe, cánh cửa liền mở ra. Thiết kế cửa dựa trên tin tức sinh vật trên cơ thể Lâm Thiên, có thể tự động cảm ứng để mở cửa ra.
Bọn họ vừa lái xe đi vào, chiếc xe đen đỗ đầu phố liền di chuyển, lặng lẽ tới gần căn nhà của Lâm Thiên.
Phó Tinh Hà đỗ xe ngoài sân, sau khi xuống xe, liền trông thấy trên vườn hoa có một căn nhà cho chó rất xa hoa.
“Em nuôi chó à?”
Lâm Thiên lắc đầu, “Muốn nuôi.”
Đèn trong sân sáng lên, đài phun nước vẫn đang hoạt động, nước chảy ào ào, từ trên đổ dài xuống, bọt nước bắn văng ra ngoài. Đài phun nước điêu khắc cao bốn mét, hồ nước ở dưới cũng rất lớn, gần bằng một chiếc bể bơi thu nhỏ.
Lâm Thiên xoa bóp tay đi vào trong phòng, đập vào mắt là một bể bơi rộng hai mươi mét và hai hàng cây cọ lớn xung quanh, mang theo hơi thở vùng nhiệt đới Đông Nam Á.
“Em thích bơi, ngày nào cũng bơi.” Lâm Thiên nói, đoạn kéo tay bác sĩ Phó, dẫn hắn đi vào nhà.
Phó Tinh Hà không khỏi nghĩ bụng: Lâm Thiên nói ngày nào anh cũng bơi, nhưng kể từ khi biết hắn, Lâm Thiên mà Phó Tinh Hà biết không phải như vậy, dường như Lâm Thiên chỉ có một mình hắn, chỉ cần hắn tan làm và rảnh rỗi, Lâm Thiên liền xuất hiện bên cạnh hắn, ngay cả lúc hắn phẫu thuật cũng nghĩ: Nói không chừng Lâm Thiên đang ở bên ngoài đợi mình.
Dường như anh chỉ có một mình hắn, không có vui thú cuộc sống nào.
Anh đi tới phòng khách, robot dọn dẹp liền đυ.ng vào chân, nó coi Lâm Thiên như chướng ngại vật, dừng lại, quay đi đường khác.
Lâm Thiên giới thiệu: “Đây là Cris, em mua nó lúc chuyển tới đây.”
“Cris?”
“Vâng,” Lâm Thiên gật đầu, trên mặt hiện lên ý cười, “Có một lần em ngồi đây xem đá bóng,” Lâm Thiên chỉ chỉ về phía chiếc sofa, “Đó là trận giữa Real với Barca, Ronaldo đá vào, cậu robot này liền dừng lại, hoan hô cùng em.”
“Sau đó Messi đá vào, cậu robot này lại đi ra.” Anh nghĩ chắc chắn cậu robot này rất thích Cristiano Ronaldo, nên liền gọi nó là Cris.
Lúc anh kể chuyện cười, mặt thì cười đó, nhưng ánh mắt lại không cười. Phó Tinh Hà nghe mà thấy bứt rứt, hắn lặng lẽ nắm chặt bàn tay Lâm Thiên, “Đợi anh nghỉ đông rồi, sẽ xem đá bóng cùng em.”
Lâm Thiên mím môi, xoay người ôm lấy hắn, “Có phải anh muốn biết em sống một mình thế nào không? Em cứ như vậy đấy, em không có bạn thân, chỉ có một con robot dọn dẹp, nó xem đá bóng cùng em, em còn chuẩn bị nuôi một chú cún, nhưng cuối cùng lại không nuôi.. Trước đây em luôn cảm thấy thật cô đơn, nhưng giờ không còn như vậy nữa,” Lâm Thiên hôn lên cằm hắn, “Giờ em có bác sĩ Phó rồi.” Anh xoa xoa râu dưới cằm Phó Tinh Hà, “Để em cạo râu cho anh nhé.”
Phó Tinh Hà nói ừ.
Nhà Lâm Thiên rất đẹp, anh tìm kiến trúc sư từ nước ngoài về, mỗi vật dụng trong nhà đều có thể nhìn thấy rõ gu thẩm mỹ của chủ nhân nó không tầm thường, phòng khách cao năm mét, quay lại sẽ trông thấy bóng đêm mờ tối bên ngoài cửa sổ, trên trần lắp đầy những ánh đèn màu vàng đỏ.
Đèn trong nhà anh đều là gam màu ấm áp.
Người ở đây, hẳn là rất muốn căn nhà của mình ấm áp hơn một chút, ấm áp hơn một chút.
Lâm Thiên dẫn hắn vào phòng ngủ, đưa hắn lên phòng giải trí ở tầng trên, anh nói mình có phim, dè dặt hỏi bác sĩ Phó có xem không.
Phó Tinh Hà lắc đầu, “Không xem phim đâu, qua đây để anh ôm một chút.”
Lâm Thiên ngoan ngoãn chui vào trong lòng hắn, “Anh có muốn xem ảnh em ngày bé không?”
“Có.” Phó Tinh Hà gật đầu, lấy áo choàng bọc kín người Lâm Thiên, cuốn chặt lấy anh, tựa như bọn họ đang đứng ở đầu gió, gió rất lớn, nhiệt độ lại rất thấp, và thì Phó Tinh Hà cao lớn đứng ở đó, như muốn che chắn anh khỏi mọi gió mưa.
“Em sợ sét đánh mà, trước đây mỗi lần sét đánh, em lại trốn trong đây xem phim, ở đây cách âm rất tốt, rất an toàn.” Lâm Thiên bị bác sĩ Phó ôm chặt cứng, anh không thể tựa trong lòng bác sĩ Phó, chỉ có thể nghiêng đầu tựa vào vai hắn. Giọng anh nhẹ bẫng, “Không ai biết em sợ cái này đâu, chỉ mình anh biết thôi đấy.”
Phó Tinh Hà nghe mà thấy nhói lòng.
Trước đây Lâm Thiên nghĩ nói ra thì thật mất mặt, nên anh không muốn nói ra, nhưng lần đó cách một đầu điện thoại, Phó Tinh Hà lại có thể cảm nhận rõ nỗi sợ của anh, Lâm Thiên không nói gì, không có nghĩa là anh không hiểu.
Sau ngày hôm đó, Lâm Thiên cảm thấy mình không việc gì phải giấu giếm cả, anh đâu phải một người hoàn mỹ, anh cũng có rất nhiều nỗi sợ, có rất nhiều tật xấu, còn có rất nhiều khuyết điểm.
Nhưng Phó Tinh Hà lại là một người rất tiệm cận với sự hoàn mỹ.
Trong lòng Lâm Thiên, Phó Tinh Hà chẳng có gì để soi mói cả, ngay cả chuyện hắn không biết nấu cơm, không biết làm việc nhà, anh đều có thể lý giải hết: Bác sĩ Phó là bác sĩ khoa ngoại, bàn tay của bác sĩ khoa ngoại quý báu như vậy, sao có thể để làm việc nhà được!
Thoạt trông bác sĩ Phó lạnh lùng thế thôi, nhưng thực chất là một người rất dịu dàng, Lâm Thiên luôn nhận được sự ấm áp từ hắn, giống như lúc này đây, Phó Tinh Hà lấy áo của mình, bao bọc lấy anh.
Ôm một lúc, Phó Tinh Hà hỏi anh có mệt không.
Lâm Thiên nói anh ổn, “Em còn khỏe re, anh muốn làm à? Em muốn làm.”
“Làm đi.” Phó Tinh Hà chăm chú nhìn anh, “Vào phòng tắm làm.”
Phòng tắm nhà Lâm Thiên cũng rất sang chảnh, căn phòng sử dụng những công nghệ hiện đại, bồn tắm đứng được lắp bốn mặt kính thủy tinh, lắp thẳng trên nền đất, còn có một chiếc gương hai mặt, Lâm Thiên cảm thấy bị đặt làm trên gương khác hẳn lúc bình thường, cảm giác thoải mái hơn hẳn. Gương mặt anh, gương mặt bác sĩ Phó đều được phản chiếu trên mặt gương, cơ thể hai người chồng lên nhau, tựa như hòa thành một thể.
Mỗi ngày mới Lâm Thiên lại cảm thấy, hôm nay mình lại yêu bác sĩ Phó nhiều hơn ngày hôm qua.
Tình yêu này sẽ đi tới đâu chứ? Lâm Thiên nghĩ đoạn tình cảm này không có điểm dừng, bác sĩ Phó nói chỉ cần anh không đi, hắn sẽ luôn ở bên anh, chắc chắn hắn sẽ không rời đi, cho nên bác sĩ Phó nguyện bên anh mãi.
Lâm Thiên bị làm ứa nước mắt, Phó Tinh Hà hôn lên gương mặt anh, lấy môi mình lau dòng nước mắt.
“Đau à?”
Lâm Thiên lắc đầu, “Sướиɠ phát khóc.”
“Cậu nhóc quyến rũ này.”
Hắn vừa dứt lời, Lâm Thiên liền run lên bần bật, anh bắn ra.
Phó Tinh Hà bật cười, “Sao nhanh thế?”
Lâm Thiên rầu rĩ, “Anh nói em như vậy em liền kích động, có phải em biếи ŧɦái lắm không?” Anh còn thích ngửi qυầи ɭóŧ của bác sĩ Phó.. hình như anh biếи ŧɦái thật.
Phó Tinh Hà bật cười, “Cậu nhóc biếи ŧɦái này, anh thích em.”
Lâm Thiên nghe vậy lòng liền mềm nhũn, cảm thấy cuộc đời mình như vậy là đủ đầy rồi, anh xấu hổ nói: “Thế anh nhanh lên một chút đi.”
Họ làm ở phòng tắm hai lần, hiếm khi nào Lâm Thiên thấy mệt như vậy, nhưng trong lòng anh rất thỏa mãn, dường như những vết nứt trong tim đã được Phó Tinh Hà chữa lành.
Trước khi đi ngủ, Lâm Thiên chợt nhớ ra mình chưa cho Phó Tinh Hà xem ảnh ngày nhỏ của mình, nhưng anh cảm thấy lần này không xem được lại càng tốt, như thế lần sau có thể mượn cớ lừa bác sĩ Phó tới nhà rồi, nhà họ lớn như vậy, còn có rất nhiều chỗ để làm.
Nghĩ vậy rồi, Lâm Thiên liền ngủ vùi.
Lúc tỉnh dậy, đã không còn thấy bác sĩ Phó đâu nữa, hắn đi làm, để lại cho anh một tờ note.
Vậy mà anh lại ngủ quên mất tiêu!
Lâm Thiên nghĩ mà rầu, ngày nào anh cũng dậy cùng hắn! Thế mà hôm anh lại ngủ nướng! Lâm Thiên cầm tờ note trên điện thoại lên nhìn, gương mặt liền đỏ au.
Trên tờ note bác sĩ Phó viết:
Chào buổi sáng, anh thích làʍ t̠ìиɦ như tối qua, em rất đáng yêu.Nhớ ăn bữa sáng.Lâm Thiên liền cảm thấy cả người nóng hầm hập, thở không thông, mặt đỏ tới độ tích ra máu.
Anh suy nghĩ một chút, rốt cuộc tối qua như nào cơ? Anh thế nào? Hình như anh đâu có nói mấy lời quyến rũ kí©h thí©ɧ bác sĩ Phó đâu, đâu giống như đêm đầu tiên, anh bắt chước phim nói mấy lời lẳиɠ ɭơ, chẳng ra thể thống gì.
Hình như đêm qua, bác sĩ Phó nói thích anh rất nhiều lần.
Lâm Thiên không biết mình đã làm gì, hình như rất bình thường mà, anh có làm gì đâu.
Anh lại không nghĩ ra, Phó Tinh Hà thích anh như vậy, là một viên kẹo sữa trong veo chẳng cần đong đo nêm nếm gì.
Ngọt ngào, và cũng thật tinh khiết.