Chương 27
Tuy Nhất Thế say nhưng các giác quan vẫn còn tỉnh táo. Cảm nhận được cô hầu hạ dưới thân Tống An Thần, ký ức hãy còn mới mẻ. Cô nhớ kỹ mình ôm chặt lấy cổ anh, khóc lóc cầu xin anh. Đều nói bác sĩ hiểu rõ cấu tạo cơ thể hơn người thường, vị bác sĩ Tống học giải phẫu đạt điểm phụ khoa tuyệt đối này, lợi dụng y học thường thích về sinh lý phụ nữ, xuyên suốt hoạt động thực tiễn, quả nhiên y lời Đặng Tiểu Bình, thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm chứng chân lý.
Bác sĩ Tống cực kỳ tích cực tập trung tinh thần vào hoạt động thực tiễn, lại kiểm tra chu đáo điểm mẫn cảm mà y học đã trình bày. Một đêm này, Nhất Thế chỉ có thể dùng một câu thành ngữ để hình dung, chọc thủng trời cao. Đúng thế, cô bay lên trời luôn rồi.
Thậm chí cô có thể ra sức tuyên truyền, bản lĩnh trên giường của bác sĩ Tống dư sức dẫn cô thăng thiên thành thần tiên.
Lúc cô tỉnh lại, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, ký ức đêm qua ồ ạt tuôn ra, hình như lần này cô lại ăn trúc mã tốt đẹp của cô nữa rồi. Lần này không phải cưỡng bức mà là quyến rũ. Cứ nghĩ tới mấy cảnh không chịu nổi ngày hôm qua là cô lại đau đầu nhức óc.
Cô quay đầu nhìn bên cạnh, trống không, trong lòng không khỏi chua chát. Trúc mã của cô nhất định hận chết cô, một thân trong trắng tốt đẹp bị cô bức, khó khăn lắm mới quên đi, quay lại quỹ đạo sinh hoạt bình thường, ngày hôm qua lại bị cô dụ dỗ. Là một người đàn ông, nhất định anh rất hận cô, đao phủ phá thân này. Nghĩ thế, Nhất Thế che mặt, không mặt mũi nào gặp ai.
Căn phòng rộng thênh thang có một sảnh một phòng, thêm một ban công. Nhất Thế nằm trên giường trong phòng ngủ, thấp thỏm không yên. Khó khăn lắm cô mới ngồi dậy, túm chăn che người tìm quần áo, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn cô có phần sụp đổ. Quần áo xếp ngay ngắn trên đầu giường, cả áo ngoài lẫn đồ lót.
Hiển nhiên, là Tống An Thần làm. Mặt Nhất Thế đỏ bừng, rất muốn khóc. Cô vội vàng mặc đồ vào, dè dặt hé cửa ra, thò đầu lén lút nhìn sảnh khách, hình như Tống An Thần không có trong phòng. Nhất Thế lẻn ra, chuẩn bị chuồn. Ba bước cũng thành hai bước, tay cầm giày, chạy ra cửa, lại đổi giày, cô không nhịn được quay đầu đi chỗ khác. Đối diện với balcon, Tống An Thần mặc áo tắm bằng vải lông màu trắng, tóc còn ướt nước, ánh mặt trời sáng sớm chiếu lên gương mặt tuấn tú vô cảm của anh, một tay kẹp thuốc lá, tay còn lại vòng qua tay kia, dựa vào lan can, lạnh lùng nhìn Nhất Thế.
Lúc này anh, không mang đến cho người ta cảm giác mềm mại xúc động mà là lạnh tựa như băng. Đột nhiên Nhất Thế có cảm giác không ổn, chỉ thấy Tống An Thần dập tắt tàn thuốc lá, nhấc chân đi về phía cô, tâm tình khó dò dao động trong mắt anh, lạnh như băng làm Nhất Thế choáng váng đổ mồ hôi lạnh.
“Chị Diệp lại muốn đi đâu?” Anh mỉm cười nhưng Nhất Thế không cho rằng đây là câu chào hỏi có thiện ý.
Nhất Thế đành đảo mắt, hơi mất tự nhiên đáp: “Em về phòng mình.”
“Đây là phòng em.” Anh vẫn cười, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, đồng tử đen như mực khảm trong đó, giống như viên ngọc phát ra ánh sáng kỳ lạ, thần bí khó lường.
Nhất Thế chột dạ, lần này cậu em này đã không cách nào tha thứ cho hành vi của cô rồi, anh đang tức giận, nhất định là muốn bóp chết cô. Cô nghiến răng, khom người nói: “Xin lỗi, sẽ không có lần thứ ba.”
Hϊếp thì cũng hϊếp rồi, dụ cũng dụ rồi, cô không tin mình còn làm ra được chuyện gì mất mặt hơn.
Tuy Tống An Thần kinh ngạc vì cô xin lỗi nhưng đáy lòng vẫn khó chịu. Cô gái này, luôn không dám đối mặt, lúc nào cũng trốn. Thật sự có lúc anh đuổi quá mệt mỏi, rất nhiều lần muốn buông tha cô, cũng là buông tha chính mình, nhưng cuối cùng vẫn không kềm lòng được mà bước chân đuổi theo, đi tìm.
Anh hiểu, cả đời anh, không ai có thể thay thế được người con gái này.
“Đi tắm đi.” Tống An Thần trầm mặc một hồi, đột nhiên nói thế.
“Hơ…” Nhất Thế ngơ ngác dụi đôi giày đã mang xong.
Tống An Thần nhướng mày, cô còn muốn chạy.
Sức nhẫn nại của đàn ông có giới hạn. Nhất Thế biết rõ đạo lý này. Cô nhận ra được Tống An Thần không có ý buông tha cô đơn giản như thế, đành cởi giày ra, chạy như bay vào nhà tắm.
Trốn trong phòng tắm, ánh đèn vàng chiếu trên mặt cô, Nhất Thế đờ đẫn nhìn vô số dâu tây loang lổ trên người, nhất thời ngờ vực; rốt cuộc là cô dụ dỗ Tống An Thần hay là bị Tống An Thần quyến rũ?
Tắm xong đi ra, cô mặc áo tắm tương tự anh, sao hiệu quả lại không giống nhỉ? Tống An Thần mặc vào nhìn rất gợi cảm quyến rũ, cô mặc sao giống như quấn một lớp lông lên người?
Tống An Thần đã nằm trên giường, đưa mắt nhìn cô ra khỏi nhà tắm. Anh nói, “Chúng ta nói chuyện.”
Cô biết, cô không dễ gì mà chạy được. Cô đi tới, đứng trước mặt anh, giống như đứa bé làm sai chuyện, chờ người lớn mắng cho một tràng súng liên thanh.
“Ngồi đi.” Tống An Thần nhìn cô, hờ hững nói.
Nhất Thế nghiến răng, ngồi xuống.
“Chuyện hôm qua, anh rất bất ngờ.” Tống An Thần lên tiếng trước.
Nhất Thế nói: “Anh cũng biết, em uống rượu vào không làm chủ được, uống rượu vào rồi, em phạm sắc.” Cô ra sức biện bạch cho mình, mặc dù cảm thấy giải thích kiểu này rất miễn cưỡng. Cũng không phải cô mới uống rượu một hai lần, cũng chẳng phải chỉ uống rượu xong ở riêng với một mình Tống An Thần. Nhất Thế sầu não, hai lần ở chung, hai lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Chẳng lẽ cô thật sự có ý nghĩ cầm thú với Tống An Thần, chỉ với ngọn cỏ non mơn mởn hấp dẫn này mới nảy sinh ý nghĩ ác ma?
Tống An Thần rất bất mãn với câu trả lời của Nhất Thế, anh nhướng mày, quay mặt nhìn cô có ý chỉ trích, “Em đè anh một lần cũng được đi, em có biết hôm qua em giày vò anh ra sao không hả?”
Nhất Thế thấy anh tức giận, ngửa người ra sau, co rúm lại. Cô cúi đầu, “Lần sau cũng không dám nữa.”
“Không có lần sau.” Tống An Thần lạnh lùng tiếp lời, làm cả người Nhất Thế run lên. Cô xác định, lần này chọc giận cậu em Tống thật rồi.
“Vậy anh nói đi, anh muốn sao hả.” Nhất Thế đánh bạc, cùng lắm thì để anh cưỡi lại >__