Chương 6

An Ngạn Quân vừa vặn từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy Trần Thương đến, đầu tiên là sững sờ, lên tiếng chào: "Tiểu Trần tới thật sớm."

Trần Thương nhìn thấy trên đầu An Ngạn Quân mang một cái dấu chấm hỏi, tâm tư khẽ động, cười cười: "Nhà ta cũng gần đây, tới xem một chút có gì cần hỗ trợ hay không. An lão sư, tối hôm qua ngài làm ca đêm sao?"

An Ngạn Quân gật đầu: "Ừm, đúng vậy, cũng may tối hôm qua không có chuyện gì, ta mới vừa rồi còn cảm khái tối hôm qua gió êm sóng lặng, kết quả là đến một đám người, ngươi có chuyện gì không?"

Trần Thương nghe xong, vội vàng nói: "Không có việc gì!"

An Ngạn Quân khó được cười một tiếng: "Giúp ta đi kiểm tra một chút? Tiểu Vương kết hôn, ta một người cũng làm không kịp."

Trần Thương liền vội vàng gật đầu: "Được rồi!"

[ Đinh! Nhiệm vụ của NPC An Ngạn Quân, giúp đỡ An Ngạn Quân xử lý bệnh nhân, thu hoạch được An Ngạn Quân độ thiện cảm +5, nhân dân tệ +20, kinh nghiệm +30. ]

Trong lòng Trần Thương vui mừng!

Quả nhiên có nhiệm vụ, 20 khối tiền, cộng thêm 30 điểmkinh nghiệm.

Dễ chịu!

Sau khi đến đại sảnh cấp cứu, Trần Thương trợn tròn mắt, một đám trẻ con bảy tám tuổi oa oa khóc lớn, hơn nữa cả đám đều hoặc nhiều hoặc ít bị trầy da.

An Ngạn Quân giải thích nói: "Sáng sớm hôm nay, một chiếc xe trường tiểu học bị trục trặc, vọt vào một cái rãnh nước, mười đứa bé này bị va chạm ngoại thương, cũng may không có vấn đề gì quá lớn, ngươi giúp ta đi băng bó xử lý một chút vết thương đi."

Trần Thương gật đầu, đến trong đám người, nhìn một đám hài tử trên mặt rất nhiều vết máu, cũng không khỏi đau lòng.

Với với y tá trực ban: "Lưu tỷ, hỗ trợ tổ chức một chút, trấn an bọn nhỏ một chút, ta tới băng bó vết thương cho bọn hắn"

Lưu Yến nhẹ gật đầu, đứng dậy bắt đầu trấn an bọn nhỏ, mà Trần Thương trực tiếp vào phòng xử lý.

Lưu Yến mang theo một tiểu cô nương đi đến, cánh tay tiểu cô nương bị trầy da một đường, chảy không ít máu, phía trên hẳn là băng gạc băng bó tạm thời.

Trông thấy Trần Thương mặc áo blouse trắng, mắt to rưng rưng, ngậm lấy nước mắt: "Thúc thúc, cứu con... Con Sợ...

Trần Thương không khỏi mềm lòng, cười cười: "Đừng sợ, ngươi chỉ bị trầy da, không có chuyện gì, mấy ngày là khỏe, thúc thúc giúp ngươi băng bó một chút thì sẽ không có chuyện gì, có được hay không?"

Tiểu cô nương ngậm lấy nước mắt, nghiêm túc nhẹ gật đầu: "Nữu Nữu không sợ đau."

Trần Thương ừ một tiếng, liền bắt đầu chuẩn bị xử lý, kéo ra băng gạc trên cánh tay, Trần Thương nhìn thấy mấy vết rách không sâu không cạn, như cũ đang rướm máu.

Hắn cầm lấy nước muối vô khuẩn, tẩy rửa vết thương một chút, sau đó bắt đầu xử lý vết thương.

Đầu tiên là trừ độc, trừ độc rất dễ đau, dù sao cồn i-ốt k ích thích vết thương, cái này rất dễ gây nên đau đớn.

Vì lẽ đó, Trần Thương tận lực cẩn thận một chút, dù sao cũng là tiểu nữ hài nhi, sức chịu đựng khẳng định phải yếu một ít.

Thế nhưng là...

Giống như không hề đau đớn như tưởng tượng, nước mắt trong mắt tiểu nữ hài từ đầu đến cuối không có rơi xuống.

Sau đó là rửa sạch băng bó, rất thuận lợi!

Làm xong, Trần Thương thắt một cái nơ con bướm trên băng gác trên cánh tay tiểu nữ hài nh, cười nói: "Một tuần sau đến đây, thúc thúc giúp ngươi mở nơ con bướm ra sẽ tốt! Có đau hay không?"

Tiểu nữ hài lắc đầu: "Không đau, cám ơn thúc thúc!"

Tiểu nữ hài cuối đầu cảm ơn Trần Thương một cái.

Để Trần Thương sững sờ, cười cười: "Tốt, đi nghỉ ngơi đi, tiểu bằng hữu kế tiếp."